Đại sư huynh thế nhưng lại về nước.
Lần này rốt cuộc lại là chuyện gì...
Ninh Tịch ôm sự bất an lên đường, trong đầu liên tục xuất hiện hàng trăm ngàn suy đoán khác nhau, cảnh tượng nào cũng máu me tàn bạo.
Nửa tiếng sau mới đến quán bar, vừa đúng thời gian đã hẹn.
Từ lúc Ninh Tịch nhận được tin nhắn, liền lo lắng đến mức không kịp thay quần áo. Trên người vẫn mặc đồ nam, tay thì đeo đôi găng đen lúc lái moto, chân đi đôi giày da đen sải bước đi vào quán bar.
Quán bar này là một trong những quán bar nổi tiếng nhất của Đế Đô. Giờ này lại là giờ đông khách nhất, trên sàn nhảy giữa quán, một vũ nữ ăn mặc khiêu gợi đang múa cột, trong quán chỗ nào cũng tràn ngập tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng tiếng hò hét ầm 1...
Địa điểm gặp mặt này rõ ràng không phù hợp với tính cách của Đại sư huynh, điều này khiến cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Cơ mà, nếu là Nhị Sư huynh thì chắc chắc huynhây sẽ thích mây chô như thể này.
Ninh Tịch xuyên qua đám đông đi thẳng một mạch về phía trước, trên đường cô còn bị vài cô em gạ gẫm. Cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trong góc cách sàn nhảy không xa.
Trên mặt người đàn ông vẫn đeo cặp kính gọng Vàng như thường ngày, sự nho nhã, lịch lãm trên người anh ta hoàn toàn không phù hợp với cái ồn ào huyên náo của quán bar này.
Đương nhiên đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài.
Ninh Tịch đứng cách Đường Dạ khoảng ba bước, chần chừ không dám lại gần.
Đề phòng có bẫy.
"Lại đây." Thấy Ninh Tịch vẫn đần độn đứng sững ở đó mà không chịu tiến tới, đôi mắt dưới tròng kính hiện lên vẻ thiếu kiên nhân.
Ninh Tịch vèo một cái, chạy đến ngồi xuống nhưng mà giữa hai người vẫn giữ một khoảng cách, sống lưng cô căng cứng: "Đại sư huynh, lần này huynh gọi muội đến là để...?"
"Soạt" một cái, Đường Dạ đột nhiên lấy một bó hoa từ sau lưng ra.
Chân Ninh Tịch mềm nhũn suýt nữa thì quỳ luôn tại chỗ: "Không phải chứ? Lại nữa à..."
Đường Dạ không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt như sắp giết người.
Này... rốt cuộc là tặng hoa hộ người ta hay là bị người khác thuê đi giết người thể này?
Ninh Tịch chỉ có thể nơm nớp lo sợ nhận lấy. Cơ mà trong bụng lại đang oán thầm, ha ha ha, khó trách cả cái tổ chức này đều là một đám độc thân. Cái đám thần kinh này, không có cô kéo cao EQ của bọn họ lên, xem chừng tất cả đều muốn độc thân cả đời đây mà...
Khác với lần trước là lần này ai đó không để Đường Dạ quỳ một gôi Xuông nữa, mà thay vào đó chỉ là tặng cô một bó hồng đen.
Ý nghĩa của hoa hồng đen... em có là ác ma, tôi vần cứ yêu.
Nhìn bó hoa này, trong đầu Ninh Tịch không khỏi hiện lên thứ cảm xúc kì quái.
Lúc này, Đường Dạ đột nhiên mở miệng: "Gọi điện thoại."
"Hả? Gọi cho ai?" Ninh Tịch ngẩn ra. Đường Dạ: "Đường Lãng." Ninh Tịch: "Nhị sư huynh á?" Đường Dạ: "Gọi cậu ta đến đây." Ninh Tịch nghe xong liền đần ra.
Hự! Hóa ra đây mới là mục đích chính của Đại sư huynh chứ gì!
Chẳng trách lại hẹn gặp ở đây!
Thế nhưng lại lợi dụng cô để dụ Nhị sư huynh ra!
Lần trước Nhị sư huynh dùng cách đê tiện như thể để thắng Đại sư huynh, nếu như giờ gọi Nhị sư huynh đến, vậy thì kết cục của huynh ấy...
"Khụ khụ, Đại sư huynh, có phải huynh nhầm rồi không? Làm sao mà muội có thể liên lạc được với Nhị sư huynh chứ! Không giấu huynh, sau lần gặp mặt trước, muội đã không liên lạc gì với huynh ấy rồi." Ninh Tịch tỏ ra chân thành trả lời.
Đường Dạthong thả chỉnh lại cổ tay áo: "Nếu như cậu ta không đến, muội giúp huynh thư giãngân cốt chút vậy!"
"Từ từ từ từ... alo, Nhị sư huynh! Đến quán bar số 8 uống rượu nhé! Đúng đúng, quán bar số 8! Nhanh lên nhé! Đợi huynh đấy! Ở đây có nhiều cô em xinh đẹp lắm! Nhanh nhanh nhanh! Không có tiền không sao, tiểu đệ đây bao hết!"