Cơ mà chính bản thân cô cũng biết, thằng nhóc Trang Quang Vinh này e là sẽ chẳng chịu ngồi yên được bao lâu. Muốn cậu ta trở nên ngoan ngoan thì chặng đường này còn dài lắm.
"Thế thì tốt." Ninh Tịch gật đầu.
Sau khi bị cảnh cáo, vốn đang ngồi thu lu một góc, nhưng sau khi nghe được mấy câu này thì Giang Mục Dã cũng không nhịn được nữa: "Má nhà nó chớ! Thể hóa ra bà bận lên bận xuống cả tối qua là vì giúp cô ta đó hả? Làm thế quái nào mà hai người lại chơi được với nhau thế?"
"Liên quan gì đến ông, con gái nói chuyện câm chõ mõm!"
Sau khi trò chuyện được một lúc thì cảnh tiếp theo cũng đã bắt đầu.
Ninh Tịch bảo Trang Khả Nhi ngồi tại chỗ nghỉ của mình, còn nhét một cái gối dựa và đắp thảm chống lạnh của mình cho cô ấy nữa, tiếp đó lại bảo Tiểu Đào đi mua cho cô ấy một cốc cacao nóng... thế rồi mới yên tâm đi quay phim.
Còn Giang Mục Dã thì lại chẳng có một cái gì, đứng cô đơn trong gió lạnh thôi Vèo Vèo.
"Cũng cùng là đến phim trường chơi, vì cái lông gì mà đãi ngộ khác nhau nhiều thế hả! Ninh Tịch bà là cái đồ có hơi gái vào người là không biết anh em gì nữa sất!"
Sắc mặt của Giang Mục Dã đen sì, nghiến răng nghiến lợi, hừlạnh một tiếng, ai bảo bà ác với tôi thế, ờ, cho bà ác với tôi này! Tôi tuyệt đối không nói cho bà biết Kha Minh Vũ là ai, bà chết chắc rồi đó!
Nghĩ rồi len lén liếc trộm Kha Minh Vũ một cái, chỉ thấy đối phương đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình tĩnh. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, anh còn tưởng bản thân mình đang nằm mơ.
Trang Khả Nhi nhìn thấy vẻ mặt căm phẫn của Giang Mục Dã thì đưa đĩa điếm tâm ra: "Muôn ăn không?"
"Không cần!" Giang Mục Dã lầu bầu một tiếng, sau đó lại liêc nhìn cô ta: "Rốt cuộc tại sao hai người lại quen biêt nhau?"
Trang Khả Nhi ngọt ngào nhớ lại: "Chúng tôi quen nhau trong bữa tiệc mà Lục Cảnh Lễ tổ chức lần trước, lúc đó Tiểu Tịch giảtrai. Hôm đó có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra may mà Ninh Tịch kịp thời giải vây cho tôi... Lần thứ hai gặp lại là ở nhà tôi..."
Trang Khả Nhi thao thao bất tuyệt kể lại quá trình mình quen biết với Ninh Tịch, sau khi nghe xong Giang Mục Dã liền làm ra vẻ mặt "thế giới quan của anh ta đã bị sụp đổ".
Biến tình địch của mình thành tình địch của Lục Đình Kiêu!
Con nhóc này quả thật không phải là người nữa rồi!!!
Đột nhiên lại có cảm giác đồng tình với Lục Đình Kiêu là sao ta...
"Không nói chuyện với anh nữa, tôi phải xem Tiểu Tịch diễn!" Thấy cảnh quay sắp bắt đầu, Trang Khả Nhi lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm không dời mắt về phía trường quay trước mặt, biểu cảm như thể fan cuồng.
Trước khi bắt đầu quay, Ninh Tịch đột nhiên đi đến trước mặt Giang Mục Dã, đè thấp giọng nói: "Tí nữa nhờ ông chú ý hộ phản ứng của cái gã kia nhé!"
Giang Mục Dã đương nhiên biết cô đang nói đến Kha Minh Vũ, liền chột dạ hỏi: "Cảnh lát nữa bà diền là cảnh gì?"
Ninh Tịch: "A, dồn sofa..."
Giang Mục Dã: "Từ từ đã... dồn sofa là cái quỷ gì?"
Ninh Tiểu Tịch bà đừng có mà tự đâm đầu vào chỗ chết thế chứ!
Cảnh quay này Ninh Tịch đóng cặp với Thẩm Hãn Thần.
Nam chính trong phim tất cả mọi mặt đều rất ưu tú duy chỉ có một điểm là, một khi đối diện với con gái thì chân tay sẽ luống cuống, cả IQ lẫn EQ đều tụt về âm.
Nam chính đã yêu thầm một cô gái từ rất lâu, nhưng khổ nỗi vì cái tật xấu này của mình mà không biết làm thế nào để theo đuổi được cô ấy.
Trong phòng khách, một Tư Hạ Với hình tượng luôn trau chuốt cẩn thận giờ đây mặt mày tiều tụy, đầu bù tóc rối, thẫn thờ ngồi trên sofa, vẻ mặt như thể trên đời này không còn gì để luyến tiếc nữa.
Đúng lúc này, Kỷ Phi Tuyết đẩy cửa bước vào, dáng vẻ đẹp trai ngời ngời, tạo thành sự đổi lập mạnh mẽ với hình tượng của Tư Hạ.
"Thẩm đại thiếu của tôi, chỉ là theo đuổi con gái mà thôi, thế mà cũng hành hạ anh đến cái mức này sao?" Kỷ Phi Tuyết vừa nói vừa lấy hai lon bia từ trong tủ lạnh ra, quẳng một lon cho Tư Hạ.