Giang Mục Dã thật sự có chút nghẹn khuất, nói anh thua kém Lục Đình Kiêu, anh nhận. Nhưng, giờ lại chui từ đâu ra một một tên khiến cho Ninh Tịch không thèm chú ý tới anh nữa, chuyện này đúng là không thể nhịn được!
Thấy Ninh Tịch vẫn đứng ngồi không yên, Giang Mục Dã bất đắc dĩ nói: "Vậy tôi giúp bà điều tra một chút về tên này nhé, được không?"
"Được được được!" Ninh Tịch lập tức gật đầu liên tục.
Ninh Tịch mở lịch trình quay hôm nay của mình ra mới thấy phần diễn của mình và Kha Minh Vũ hôm nay chỉ có thế, không khỏi có chút tiếc nuối.
Mạch phim chủ yếu là xoay quanh nam nữ chính, đất diễn của nam phụ không nhiều lắm, có điều bạn diễn của nam phụ thì chủ yếu là nữ chính.
Cảnh tiếp theo là cảnh diễn của Thẩm Hãn Thần và Kỳ Phóng.
Và cũng là cảnh hôn.
Theo tình tiết phim bởi vì Thẩm Hãn Thần phát hiện ra mình càng lúc càng có cảm giác không đúng với nữ chính, nghi ngờ có phải mình thích đàn ông hay không, trong sự hoang mang bất an, anh ta tìm tới Kỳ Phóng để thử.
Cảnh này có thể coi như là cảnh gây cười nhất của cả bộ phim.
Phần lớn những cảnh diễn của Kỳ Phóng đều khá hài, nếu vai này mà diễn tốt thì chắc chắn sẽ vô cùng được yêu thích.
"Lại đây nhờ chút." Tư Hạ dụi tắt điếu thuốc trong tay rồi đột nhiên gọi Giang Tiếu Hải đang ngồi chơi game ở bên cạnh qua.
"Sao ế!" Giang Tiểu Hải vẫn không thèm ngẩng đầu lên cắm cúi chơi game.
Tư Hạ dứt khoát đi qua, sau đó đưa tay bóp chặt cằm của Giang Tiểu Hải, đưa mặt ghé lại càng lúc càng gân.
"ụa..." Lúc sắp hai môi sắp dán lên nhau, hai người đồng loạt quay đi làm động tác nôn mửa.
Tất cả nhân viên có mặt ở đó đều phải cười âm lên.
Cảnh hài này phải NG tới mấy chục lần mới thông qua, hai nhân vật chính sau khi quay Xong liên chạy đi súc miệng khân câp.
Súc xong miệng, Kỳ Phóng chán nản dựa vào ghế: "Báo ứng tới quá nhanh... sau này tôi không bao giờ dám cười trên nỗi đau của người khác nữa..."
Thẩm Hãn Thần dùng khăn tay lau miệng, liếc Kỳ Phóng một cái rồi sau đó ngoảnh đầu đi chỗ khác, ý tứ ghét bỏ rõ ràng.
"Đệch! Tỏ vẻ ghét bỏ thế là sao! Là cậu cưỡng hôn tôi cơ mà, tôi mới là người bị hại đây có được không?"
Kỷ Ngữ Manh lúc này đã cười đến gập cả bụng không đứng dậy nôi nữa...
Mọi người đạng cười đùa vui vẻ, trợ lý đạo diễn bỗng dẫn một cô gái tới, hình như là người tới xem ủng hộ.
Nhìn thấy cô gái sau lưng trợ lý đạo diễn, Kỳ Phóng lập tức như được hồi sinh trở lại: "Wow, mỹ nữ, mỹ nữ, lại hoàn toàn là kiểu mà tôi thích. Ngự tỷ cao ngạo -"
Kỳ phóng kích động đến nỗi cả người đều sôi trào.
Thẩm Hãn Thần cũng ngồi thẳng dậy, sắc mặt hơi thay đối, Đại tiếu thư của Trang gia - Trang Khả Nhi?
Sao cô ấy lại có thể tới những nơi như thế này được?
Lúc cậu ta theo cha mình tham gia một bữa tiệc từng có cơ hội gặp qua một lần, cậu ta chắc chắn không nhận nhầm.
Thấy Kỳ Phóng, Thẩm Hãn Thần và cả tất cả đàn ông trong phim trường đều ra vẻ thèm thuồng nhìn cô gái kia, Kỷ Ngữ Manh phồng mang trợn má, tỏ vẻ mấthứng.
"Gì chứ... xinh đẹp ở chỗ nào? Mặt lạnh như thể ai thiểu cô ta tám trăm Vạn ẩy! Đám đàn ông các người đều thích kiêu con gái này à?"
"Haha ha... mình thấy là cậu đang ghen tị thì phải?" Kỳ Phóng chế nhạo.
"Ai ghen tị!"Kỷ Ngữ Manh lập tức như mèo bị dẫm phải đuôi, ngoại hình của cô là kiểu ngọt ngào đáng yêu nên đúng là có hơi hâm mộ những cô gái có vẻ đẹp kiêu kì như thế thât...
"Người đẹp kia là ai? Nếu như là minh tinh thì tôi phải có ấn tượng chứ nhỉ?" Kỳ Phóng nghiêng đầu hỏi.
"Đệ nhất danh viện của Đế Đô - Trang Khả Nhi." Thẩm Hãn Thần trả lời.