Sau khi Kha Minh Vũ đến thì mọi người lại làm quen với nhau lại lần nữa.
Tính tình của Kha Minh vũ tương đối hướng nội, lúc mọi người nói chuyện với nhau thì cậu ta chỉ im lặng tìm một chỗ đọc kịch bản.
Một lát sau, bối cảnh cũng đã bố trí xong.
"Tốt lắm, các bộ phận chuẩn bị! Lập tức khởi quay! Ninh Tịch, Kỷ Ngữ Manh, hai người chuẩn bị đi!" Thẩm Miên thông báo.
Cảnh quay đầu tiên chính là bạn thân của nữ chính bị một tên khốn nạn bỏ rơi, nữ chính đi an ủi bạn thân.
Tên thật của nữ chính là Kỷ Phi Tuyết, hiện nay đang thay thế thận phận của anh trai là Kỷ Phi Bạch. Bí mật này hiện giờ chỉ có bạn thân của nữ chính là Ninh Tiểu Manh biết.
"3... 2... 1... Action!"
Bộ phim chính thức khởi quay.
Trên ghế salon tại phòng khách, Kỷ Phi Tuyết vừa mới tắm xong vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ của nam rộng thùng thình. Mái tóc ướt có hơi lộn xộn, trên người vẫn còn sót lại hơi nước sau khi vừa tắm xong.
Cô mở tủ lạnh rồi cầm ra một chai nước, sau đó ngồi xuống ghế salon rồi mở tivi lên.
Bởi vì từ lâu rồi vẫn đóng giả con trai cho nên mỗi hành động của Kỷ Phi Tuyết dường như đều giống y hệt một chàng trai thực thụ, chẳng nhìn ra nửa phần nữ tính. Động tác ngửa đầu uống nước vừa phóng khoảng lại đẹp trai.
Đang xem thì đột nhiên "két" một tiếng, cửa phòng khách được mở ra từ bên ngoài.
Ninh Tiểu Manh đã về.
Kỷ Phi Tuyết vẫn giống như mọi ngày thuận miệng chào hỏi một câu: "Về rồi đấy à?"
Lúc này máy quay bắt đầu thay đổi thành quay Kỷ Ngữ Manh.
"Ừ." Ninh Tiểu Manh không ngẩng đầu lên mà chỉ buồn buồn đáp một tiếng, tâm tình rõ ràng không tốt lắm.
Mặc dù cô không nói gì nhưng Kỷ Phi Tuyết lại lập tức phát hiện điều bất ổn, hơi nhăn mày hỏi: "Sao vậy?"
Ninh Tiểu Manh chầm chậm lê chân bước tới cạnh Kỷ Phi Tuyết, không nói một lời.
Mấy giây sau, bả vai của Ninh Tiểu Manh hơi rung rung, thân thể càng run rẩy lợi hại hơn, tiếp đó thì nước mắt rơi lã chã không ngừng, từng giọt từng giọt rớt xuống nền nhà.
"Máy quay số 3 đặc tả!" Thẩm Miên mở miệng nói, ánh mắt vẫn không rời màn hình ống kính.
Thẩm Hạo Thần, Kỳ Phóng với Kha Minh Vũ cũng đều tập trung nhìn hai người diễn.
Trong màn hình, Kỷ Ngữ Manh đứng cạnh Ninh Tịch, từ đầu đến cuối đầu vẫn cúi thấp thậm chí còn không lộ mặt ra. Nhưng chỉ từ nhưng hành động thận thể cũng nhìn ra lúc này cô đang đau đớn nhường nào.
Kỳ Phóng thở dài: "Không hổ là thủ khoa! Thật lợi hại!"
Lúc này Ninh Tịch cử động.
Ninh Tiểu Manh tuy không nói gì nhưng Kỷ Phi Tuyết cũng đã biết chuyện gì xảy ra, vẻ mặt như đã biết trước. Kỷ Phi Tuyết năm lấy tay Ninh Tiểu Manh, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái để cô ngồi lên đùi mình một cách tự nhiên, sau đó dùng ngón tay gạt đi nước mắt của cô. Trong giọng nói cũng là sự bắt đắc dĩ, mà nhiều hơn chính là sự đau lòng: "Bảo bối đừng buồn mà, không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao? Mẹ cậu nuôi cậu thành xinh đẹp thế này không phải để người khác hành hạ, mà là để đi hành hạ người khác!"
Nghe được một câu này, trong nháy mắt Kỷ Ngữ Manh như bị thứ gì đâm vào ngực một cái. Nỗi tủi thân từ sâu trong đáy lòng lập tức bị vẻ mặt ôn nhu cùng câu nói an ủi này kéo ra, rồi phóng đại đến vô hạn...
Cô nhớ tới tên bạn trai cũ phách lối, nhớ tới việc hắn ta vì muốn thăng tiến mà chẳng ngần ngại vứt bỏ cô rồi hẹn hò mới một nữ nghệ sĩ nổi tiếng khác. Nhớ đến buổi đêm mưa to tầm tã mà cô phải rời đi một mình, từ đầu đến cuối vẫn chỉ cô đơn một mình. Sáng hôm sau thậm chí phát sốt nhưng vẫn phải đến công ty tập luyện, chẳng có ai ôm lấy cô an ủi như bây giờ, lại càng chẳng có ai nói với cô rằng "Mẹ cậu nuôi cậu thành xinh đẹp thế này không phải để người khác hành hạ, mà là để đi hành hạ người khác..."