Từ phòng cho khách chạy ra, Ninh Tịch trốn thẳng lên sân thượng.
Bị gió lạnh thổi một lúc cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Huhuhuhuhuhu, tổn thọ quá! Đúng là sắc đẹp hại người mà!
Thế mà vừa nãy cô dám nhân lúc Đại ma vương ngủ mà len lén sàm sỡ con người ta!
Đúng là mất trí rồi!
May mà một khắc cuối cùng cũng tỉnh lại, dừng ngay cái hành động tội ác kia lại.
Quả nhiên, để một cây cải xanh bụ bẫm mập mạp mê người như thế trước mặt mà không thể gặm chỉ có thể nhìn đúng là quá nguy hiểm, cũng quá tự ngược...
Ninh Tịch đang nằm trên sân thượng tự sám hối thì di động trong túi bỗng reo lên.
Có một tin nhắn mới nhất từ... Annie.
Mắt Ninh Tịch lóe sáng, lập tức tỉnh táo hoàn toàn, mở tin nhắn kia ra.
[Annie: Anh Tịch có đó không?]
Ninh Tịch trả lời: [Có, sao thế?]
[Annie: Mấy ngày nay tâm trạng của Đại ca... vô cùng vô cùng vô cùng tồi tệ!]
Ninh Tịch nhăn mày: [Xảy ra chuyện gì à?] Rốt cuộc là tệ đến mức nào mà khiến Annie phài xài tận ba lần "vô cùng"?
[Annie: Em thấy thì nhất định là Đại ca lại cãi nhau với anh!]
Ninh Tịch còn tưởng có tin tức gì quan trọng, đọc cái tin này xong thì khóe miệng giật giật: [Em nghĩ nhiều quá rồi đấy, anh với tên đó còn chẳng liên lạc gì với nhau thì sao mà cãi nhau được?]
Gửi tin này đi xong, Ninh Tịch đột nhiên cảm thấy sai sai...
Ơ đệt, không đúng, hình như lúc trước có mắng tên này một trận thì phải?
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?
Ninh Tịch càng nghĩ càng thấy có khả năng...
[Annie: Tịch, anh đừng lừa em, em cũng biết đó, là vì chuyện ở Philadelphia mà tức giận đúng không? Đại ca không phải cố ý muốn tổn thương anh đâu, anh ấy biết chuyện xong cũng tức lắm. Cái này hoàn toàn không phải do Đại ca hạ lệnh mà là mấy tên thuộc hạ tự ý hành động thôi! Đại ca cũng vì thế mà nổi giận lôi đình, khiến bọn họ trả giá đắt rồi.]
Ninh Tịch đọc tin này xong thì có chút giật mình, hóa ra là như vậy...
Khó trách tại sao cô luôn cảm thấy chuyện này có chút kì quặc, đây hoàn toàn không phải tác phong làm việc của tên kia, chẳng qua là lúc đó đang sôi máu nên cũng không nghĩ nhiều. Chưa kể con hàng kia tính cách mưa nắng thất thường, trở mặt còn nhanh hơn con gái đến kỳ cho nên ai mà biết một hôm đẹp trời nào đó tên đó lại đổi tính chứ? Đúng là mọi chuyện đều không thể dùng lẽ thường suy đoán.
Có điều đây cũng không phải điểm chính, mà mấu chốt là sau lần đó cô mơ hồ phát hiện ra một chuyện cô chưa bao giờ nghĩ tới...
Tên kia với Lục Đình Kiêu sợ rằng còn có chút liên hệ không rõ ràng, mỗi lần tên đó nhắc tới Lục Đình Kiêu đều có thái độ thật là kì diệu!!! Tựa như có mối thù giết cha vậy...
Cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt cho nên cô mới chịu mạo hiểm mà trở về St. Bernard một chuyến, tìm Tam sư tỷ Phong Tiêu Tiêu kiểm chứng giúp chuyện này.
[Được rồi, anh biết rồi. Có chuyện gì khác nữa không?] Ninh Tịch trả lời.
[Annie: Khác à... chẳng phải anh để em đi... nằm vùng sao? Em để ý thấy thì gần đây có người luôn gây phiền toái cho Đại ca, nên dạo này anh ấy vẫn luôn ở trên biển không có gì khác thường cả, chỉ có điều em vừa biết được một tin khiến em có chút lo lắng.]
Ninh Tịch lập tức căng thẳng thần kinh: [Tin gì?]
[Annie: Em mới biết Đại ca giao cho anh Dạ một nhiệm vụ.]
[Ninh Tịch: Cấp gì?]
[Annie: Cấp S]
Ninh Tịch nhìn hai chữ "Cấp S" trên di động mà sắc mặt trắng bệch.
Quả nhiên nếu không phải nhiệm vụ cấp S thì Annie cũng không khẩn trương đến độ mạo hiểm thông báo cho cô.
Chết tiệt! Rốt cuộc tên kia ra cái nhiệm vụ gì? Không những cấp S mà còn phải do đích thân Đường Dạ ra tay!
Có liên quan đến Lục Đình Kiêu sao?