Lúc trước cậu đã cảm thấy kì quái, sao Boss lại biết cái nơi quỷ quái này mà hẹn gặp ở đây...
"Thạch Tiêu, đi! Đi mau, có mai phục! Boss không có ở đây, không có ở đây!!!" Âm thanh từ miệng Hùng Chí phát ra gần như đang gào thét, gân xanh trên trán nối lên, trong mắt dày đặc tia máu.
Nhưng không chờ Thạch Tiêu mở miệng nói gì thì đèn chiếu sáng cỡ lớn trong kho hàng được bật lên. Trong nháy mắt trong kho hàng tăm tối bỗng sáng bừng như ban ngày.
"Oanh!!!"
Ánh đèn mãnh liệt khiến Thạch Tiêu cùng Hùng Chí cũng như đám người nhắm chặt mắt lại theo bản năng. Tiếp đó là tiếng cửa kho hàng bị va đập một cách hung hãn.
Đợi đến lúc thích nghi hoàn toàn với ánh sáng mạnh thì cửa sắt của kho hàng được đóng lại và... bị khóa kín.
"Ha ha ha ha một lũ ngu!!!"
Ở chỗ sâu trong kho hàng vang lên một loạt tiếng bước chân lộn xộn, đám người Thạch Tiêu nghe thấy có người dùng tiếng Trung không thạo đang to miệng cười nhạo.
Chỉ mấy giây sau, bốn người đàn ông ngoại quốc cao to mặc áo thun bó sát đi tới, sau lưng còn có một cô gái ngoại quốc có mái tóc dài buông xõa mặc đồ đen bó sát.
Một trong những tên đàn ông đó để đầu trọc, ở cánh tay, cổ đều có những hình xăm khoa trương. Hắn ta nhìn về phía đám người Thạch Tiêu và Hùng Chí như đang nhìn những con cá chết, trong mắt còn có một tia trào phúng.
Thẳng đến lúc này Thạch Tiêu mới hoàn toàn hiểu rõ, Boss không hề có mặt ở đây, hoặc nói đúng hơn là Boss chưa từng hẹn gặp bọn họ. Là do thằng chó Hồng Chấn Hào bán đứng bọn họ, đem cậu và Hùng Chí lừa đến chỗ này!
"Hồng Chấn Hào, con mẹ thằng chó! Tao đào mả bà nội nhà mày lên!!" Khuôn mặt Thạch Tiêu đỏ phừng phừng, mở miệng mắng chửi.
Lúc Hồng Chấn Hào gửi tin nhắn nói Lục Đình Kiêu hẹn bọn họ ở đây, hai người cũng không có nghĩ nhiều, méo thể ngờ được là lại trúng kế của thằng chó đấy.
"Ha ha ha ha, một đám ngu như lợn!" Tên đầu trọc xăm trổ khắp người lớn tiếng cười nhạo.
Cô gái ngoại quốc đứng một bên không nói câu gì nhưng trong tay vẫn đang nghịch một khẩu súng màu đen lạnh như băng.
"Các người... các người rốt cuộc là ai, có biết Lục Đình Kiêu hay không! Chúng tôi là người của Lục Đình Kiêu." Một gã mà Thạch Tiêu mang tới lên tiếng.
Thạch Tiêu liếc gã một cái, đến lúc này rồi còn nói cái khỉ gì nữa, méo cần biết đám người này là ai nhưng đã có gan lừa bọn họ đến kho hàng này thì mục đích chỉ có một - giết chết bọn họ!
"Hôm nay, tao muốn chúng mày chết ở đây, kho tàu hết lũ heo chúng mày!" Tên đầu trọc hung hãn nói.
Nghe thấy thế, gã vừa xưng là người của Lục Đình Kiêu nhanh chóng rút súng lục bên hông ra, nhắm thẳng tên đầu trọc mà bắn: "Bố có chết cũng phải kéo mày theo!"
"Alice, giết con lợn kia!"" Tên đầu trọc lạnh giọng ra lệnh.
Cô gái ngoại quốc nhanh chóng giơ khẩu súng trong tay lên, "đoàng" - một âm thanh thật lớn vang lên, chuẩn xác bắn rớt khẩu súng trong tay gã kia.
"Aaaaa...!" Tên kia gào lên, phản lực quá mạnh khiến khẩu súng đang nắm chặt trong tay bay đi, cả người lảo đảo lùi về sau mấy bước tí nữa thì ngã trên mặt đất.
Thấy vậy sắc mặt của Thạch Tiêu và Hùng Chí càng thêm khó coi, khả năng bắn súng của ả này... quá chuẩn xác! Hơn nữa còn cực nhanh, không cho đối thủ bất cứ một cơ hội phản kháng nào.
"Hửm, bảo bối Alice của tôi ơi, sao baby không một súng giết chết con lợn kia luôn!" Tên đầu trọc khó hiểu nhìn về cô gái ngoại quốc.
"Giết hắn, không cần súng chỉ... dùng tay không thôi." Vẻ mặt cô gái ngoại quốc kia lạnh như băng, bộ đồ màu đen bó sát người uốn lượn theo bước chân cô tiến gần đến người đàn ông kia.