Hạ gục thôi còn chưa đủ, Lục Đình Kiêu lại không chút lưu tình hạ thêm một đao: "Bây giờ là bao nhiêu phần trăm?"
"Nói cho anh? Tôi đâu có ngu! Thôi nhá, cúp máy đây! Trợ lí còn đang chờ tôi!" Ninh Tịch vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
Quả nhiên không nên có bất kì tiếp xúc nào với Lục Đình Kiêu!
Bên kia, nụ cười trên mặt vẫn còn chưa tan thì bỗng dưng một gương mặt to bự từ đâu chạy tới u oán nói:
"Anh Hai ~ mau thành thật khai báo ~ có phải anh đang có chuyện gì giấu em, đúng không?"
Lục Đình Kiêu nhướng mày: "Rõ lắm sao?"
Lục Cảnh Lễ lập tức bị đả kích, thiếu chút nữa thì ngã gục trên đất: "Hu hu hu! Quả nhiên anh có chuyện giấu em, em là phụ tá đắc lực nhất của enh, là tiểu áo bông của anh! Thế mà anh lại giấu em!"
"Không phải em rất giỏi đoán sao?"
"Hứ! Đoán thì đoán!" Lục Cảnh Lễ thong thả bước qua bước lại trong phòng, ba phút sau, đột nhiên ngừng bước nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Hôm trước anh cố ý đưa Tiểu Bảo đi... khi đó chỉ còn 2 ngày nữa là Ninh Tịch phải bắt đầu quay lại làm việc, là vì đuổi kịp tiến độ nên chắc chắn sẽ rất bận bịu... cho nên em đoán hai ngày này anh đã làm chuyện gì đó cực lớn! Cực lớn... chẳng lẽ... là tỏ tình?"
Lục Đình Kiêu: "Tiếp tục."
Ý là tiểu gia đây đoán đúng?
Mắt Lục Cảnh Lễ sáng lên, tiếp tục nói: "Vậy kết quả thế nào? Chắc chắn là không thành công rồi! Nếu không sao anh có thể ở công ty, lúc này phải ở trên giường mới đúng..."
Lục Đình Kiêu: "..."
Cuối cùng Lục Cảnh Lễ búng tay một cái, dùng giọng điệu chắc chắn đưa ra kết luận: "Chân tướng chỉ có một! Anh tỏ tình, Tiểu Tịch Tịch không đồng ý nhưng cũng không từ chối. Cô ấy còn đang suy nghĩ, hơn nữa, khả năng cô ấy đồng ý với anh là rất lớn! Cho nên tâm tình anh mới tốt như vậy!"
Lục Đình Kiêu nhìn thần thái sáng láng của cậu em trai, khóe môi nhếch lên lộ ra một tia dịu dàng không dễ phát hiện...
Tính tình anh tuy lạnh lùng, khó sống chung với người khác, ngay cả quan hệ với cha mẹ ruột cũng rất nhạt, nhưng duy chỉ có người em trai này thì lại khác, người khác tránh anh, sợ anh, nhưng cậu em trai này lại cả ngày bám lấy anh. Anh có làm mặt lạnh thì thằng nhóc này cũng không sợ, anh không thích nói thì nó lại tự đoán mò, cứ thế mà dần dần đoán được chính xác tâm tư anh...
Anh vốn cho rằng có được cậu em như thế đã là quá may mắn, nhưng không ngờ số mệnh lại để anh gặp Ninh Tịch.
...
Ngày hôm sau.
Từ giữa hè đến đầu thu, đoàn làm phim Thiên Hạ trải qua vô vàn trắc trở cuối cùng cũng bấm máy lại một lần nữa.
Bởi vì kịch bản có thay đổi, nên những cảnh của Ninh Tuyết Lạc và Triệu Tư Châu giảm không ít, Ninh Tuyết Lạc với Ninh Tịch vốn còn có ba cảnh quay chung với nhau nữa nhưng bây giờ cũng bay theo gió luôn. Việc này cũng có nghĩa là từ giờ cô sẽ không cần phải đụng mặt Ninh Tuyết Lạc ở trường quay nữa, điều này khiến Ninh Tịch nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, rốt cuộc cũng có thể tập trung quay phim rồi.
Cảnh quay hôm nay là chủ yếu là hai cảnh quay quan trọng nhất của bộ phim, thế nên không chỉ có Lâm Chi Chi mà Lôi Minh cũng đến.
Ninh Tịch với Giang Mục Dã gần như là đến cùng lúc.
"Chào Giang sư huynh!" Ninh Tịch ngọt ngào chào hỏi, ngoan ngoãn đổi từ "Giang tiền bối" thành "Giang sư huynh."
"Ừ, chào sư muội!" Nhìn bộ dạng bé ngoan của Ninh Tịch, da đầu Giang Mục Dã run hết lên, nổi cả da gà.
Sau đó, khóe mắt anh liếc về phía Lâm Chi Chi - đang đi ở bên cạnh Ninh Tịch...