Ninh Tịch nghe thế tròng mắt hơi nheo lại.
Đây không phải lần đầu tiên cô nghe từ miệng người khác về kiểu nghệ sĩ mà Lâm Chi Chi ghét.
Bảo không để ý tí gì là chuyện không thể nào.
Dẫu sao đây là người mà cô sẽ cùng chiến đấu trong tương lai, nếu ngay từ đầu đã không chung lí tưởng thì sau này làm sao có thể tiếp tục hợp tác?
Lâm Chi Chi liếc thấy sự ái ngại lóe lên trong mắt Ninh Tịch, cô nhìn về phía Triệu Mĩ Hinh, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Chị Mỹ Hinh hình như có chút hiểu lầm tôi rồi. Ai cũng biết... trong cái nghề này, xinh đẹp chính là một lợi thế trời cho, là điều mà người khác cầu còn không được, tại sao tôi lại ghét?"
"Cái tôi ghét... là cái kiểu bình hoa không có nội hàm, không có thực lực."
"Lòng yêu thích cái đẹp thì ai cũng có, về điểm này chắc chị Mỹ Hinh là người hiểu rõ nhất đúng chứ?"
Nghe được những câu này, Triệu Mỹ Hinh ngay lập tức đổi sắc mặt, cái gì mà gọi là cô ta hiểu rõ nhất chứ?
Đây rõ ràng là đang đá đểu cô ta!
Bản thân Triệu Mỹ Hinh vốn là một nghệ sĩ, nhưng bởi gì giá trị nhan sắc không đủ nên với phải lái sang làm nghề quản lý, bình thường cũng cô ta cũng vô cùng chú ý hình tượng, thường xuyên đến thẩm mỹ viện chăm sóc...
Con nhỏ chết tiệt này bình thường thì không nói lời nào, nhưng cứ mở mồm ra câu nào là chọc đúng nỗi đau của cô ta! Đúng là miệng chó không nhả được ngà voi!
"Cô dám khẳng định cô ta không phải bình hoa?" Triệu Mỹ Hinh cười lạnh.
"Cái này còn phải để tác phẩm lên tiếng chứ không phải nhìn bề ngoài mà kết luận như chị Mỹ Hinh đây." Lâm Chi Chi nói xong rồi lướt qua Triệu Mỹ Hinh.
"Cô..." Triệu Mỹ Hinh đứng phía sau tức đến giậm chân.
Nghe Lâm Chi Chi nói xong mọi buồn bực trong lòng Ninh Tịch lập tức bị thổi bay sạch, sung sướng nhảy nhót bám theo Lâm Chi Chi.
"Chị Chi Chi, vừa rồi chị ngầu thật đấy! Đúng là chỗ dựa vững chắc của đời em! Nhưng mà chị yên tâm đi, em chắc chắn không phải bình hoa, dẫu cho có là bình hoa thì cũng phải là sứ Thanh Hoa! Có cả ngoại hình lẫn thực lực!"
Lâm Chi Chi nhìn cô một cái, kín đáo nâng môi cười: "Cái này không thể chỉ nói miệng được, ngày mai đoàn làm phim bắt đầu quay, tôi sẽ đi cùng em."
"Cũng không chỉ có mình tôi đâu, đoàn làm phim cũng sẽ mở cửa cho phóng viên tới thăm quan nữa, chắc chắn sẽ không ít người tới đâu."
"Kịch bản mới với kế hoạch quay cũng đã gửi cho em rồi, em cũng biết, ngày mai có một cảnh quay vô cùng quan trọng, cực kì khảo nghiệm kĩ năng diễn xuất. Đây là bước tiến đầu tiên của em, chuẩn bị cho tốt vào!"
Thật ra thì trong khoảng thời gian này, Lâm Chi Chi có nghiên cứu sơ qua về lý lịch của Ninh Tịch cùng một vài tác phẩm cô từng đóng, phát hiện khả năng diễn xuất của cô bé này không tệ, chỉ chờ biểu hiện ngày mai của cô ấy nữa thôi...
"Đã biết, nhất định em sẽ biểu hiện thật tốt!"
Ninh Tịch vừa nói vừa tính toán làm sao có thể khiến Lâm Chi Chi tin tưởng, càng nghĩ càng xót, một người phụ nữ như Lâm Chi Chi thế quái nào lại nhìn trúng con hàng không đáng tin lại lăng nhăng như Giang Mục Dã chứ?
Bởi vì Lâm Chi Chi còn có những việc khác phải xử lý, nên chỉ còn tiểu Đào ở cùng với cô.
Tiểu Đào có tính tình hoạt bát, dọc đường đi nói không ngừng, Ninh Tịch có thể từ miệng cô bé nghe được không bát quái bí mật của công ty.
"Ài, lần này chị Man Vân đi thì người vui vẻ nhất chính là Tô Dĩ Mạt với Triệu Mỹ Hinh đó chị! Mặc dù độ nổi tiếng của Tô Dĩ Mạt cao hơn chị Man Vân, nhưng cô ta diễn cái gì gì ấy, toàn là phim thị trường rác rưởi thôi. Chị Man Vân tuy đa phần chỉ đóng phim nghệ thuật1, nhưng lại đạt được rất nhiều giải thưởng lớn của quốc tế, ép cô ta còn hơn ép cafe! Hết cách ai bảo người chống lưng của người ta quá cứng! Rõ ràng là không đủ thực lực nhưng lại mặt trơ trán bóng chiếm mất vị trí Nhất Tỷ2 của Thịnh Thế!"
1 Phim nghệ thuật: là những phim hướng đến giá trị nghệ thuật của bộ chứ không hướng đến mục đích lợi nhuận...
2 Nhất Tỷ: nữ nghệ sỹ có độ nổi tiếng nhất trong một công ty giải trí.
"Người chống lưng cho Tô Dĩ Mạt rất cứng sao?" Ninh Tịch hỏi.
"Đương nhiên rồi! Chị không biết sao?" Tiểu Đào kinh ngạc sau đó thần thần bí bí tiến tới nói nhỏ vào tai cô: "Người chống lưng cho Tô Dĩ Mạt... chính là Lục tổng của chúng ta đấy!"