Lúc này, đám fan trong nước vừa rồi còn thề thốt bảo vệ History, cắn xé Cung Thượng Trạch đều đang ngu hết cả người.
[Này... chuyện gì xảy ra thế này! Hóa ra Nghê Thường Vũ Y không phải do Đới Uy làm ra, mà là tác phẩm của Cung Thượng Trạch?]
[Mế của tôi! Hóa ra ngay từ đầu Đới Uy đã nói láo, thằng đó đã ăn trộm những thiết kế của Tắc Linh, ngay cả những tác phẩm thành danh của thằng này cũng là các tác phẩm của Cung Thượng Trạch! Sao có thể như vậy chứ! Tôi không tin nổi thế giới này nữa rồi!]
Bên cạnh những lời bình luận tỏ vẻ khiếp sợ thì vẫn có đám người chưa từ bỏ ý định.
[Cứ cho là Nghê Thường Vũ Y không phải là do Đới Uy tạo ra đi, nhưng như thế cũng đâu thể chứng minh bản thiết kế không phải của anh ấy vẽ ra chứ?]
Những bình luận như vậy ăn không ít gạch đá.
[Có vài người đừng đi chứng minh mình là thằng đần nữa đi! Thằng nào cũng ngu như thằng nào! Lúc này mà còn tẩy trắng cho Đới Uy à, nếu thiết kế của Nghê Thường Vũ Y không phải do Cung Thượng trạch vẽ nên vậy chẳng lẽ cậu ta làm mấy bộ đồ này ra từ không khí à?]
[Rõ ràng không phải do mình làm mà còn dám ưỡn mặt bốc phét với cả thế giới là tự mình làm, đã thế còn cố tình khoe khoang tài nghệ của mình lợi hại nữa chữ! Thấy trên trang phục có tên của Cung Thượng Trạch không những không biết hối cải mà còn thản nhiên vu tội cho người ta động tay động chân.]
[Còn cả lúc bị vạch trần là Hai Mặt Tam Dị không thể bị táy máy tay chân thì lại không biết xấu hổ nói ra cái lí do nực cười là thêu tên Cung Thượng Trạch để khích lệ chính mình! Má ơi cứu rỗi linh hồn con đi.]
[Dẫu có là nhà thiết kế chính của một nhãn hiệu, được cho là tiên phong cho phong cách Trung Hoa nhưng lại ăn gian nói dối ngay từ đầu, người như vậy còn có thể tin được mấy phần? Những tác phẩm trước đây của anh ta liệu có đúng là của anh ta không vậy, thật đáng nghi ngờ! Tóm lại lần này tôi đứng về phía Cung Thượng Trạch!]
Sau đó không ít người hỏi.
[Nhưng mà tại sao thiết kế của Cung Thượng Trạch lại bị Đới Uy ăn cắp chứ? Không những bị Đới Uy đăng kí bản quyền mà ngay cả tác phẩm đã hoàn thành cũng rơi vào tay gã ta nữa! Thật sự là kì lạ quá mà!]
...
Không chỉ những người đang coi trực tiếp mà ngay cả những người đang có mặt tại đây cùng với những người trong nghề cũng đều lấy làm kì quái với vấn đề này.
Nhất thời, ngay cả ánh mắt của Acas và Khúc Quan Dương cũng rơi vào Cung Thượng Trạch.
Đối diện với ánh mắt của toàn thế giới thế này thì trong lòng Cung Thượng Trạch nổi sóng không thôi.
Cậu đợi lâu như thế, nhẫn nhịn lâu như thế cuối cùng cũng có người chịu nghe bí mật này, cuối cùng cậu cũng có quyền lên tiếng...
Cậu thanh niên hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói.
"Năm đó, tôi với Đới Uy cùng nhau sáng lập một Studio thiết kế trang phục, đặt tên là Nghê Thường. Vì tôi không giỏi xã giao hay quan hệ với người khác cho nên tôi chỉ phụ trách thiết kế, còn Đới Uy phụ trách tất cả mọi thứ liên quan đến việc vận hành của Studio."
"Studio của chúng tôi lúc mới bắt đầu chẳng có lấy một người hỏi han, nhưng về sau càng ngày càng được nhiều người biết đến. Sau đó chúng tôi mới đem Studio chuyển ra nước ngoài để tìm kiếm một mảng trời rộng lớn hơn."
"Dần dần cũng có không ít nhà đầu tư muốn hợp tác với chúng tôi. Tôi luôn coi Đới Uy là người hợp tác mà mình tin tưởng nhất cho nên không hỏi bất cứ thứ gì liên quan đến cách hoạt động Studio mà chỉ chuyên tâm vào sáng tác, tất cả các thiết kế cũng giao cho anh ta cả."
"Nhưng... tôi không ngờ anh ta lại sớm âm thầm đem tất cả những thiết kế của tôi đi đăng kí quản quyền dưới tên mình, sau khi cướp lấy tất cả các thiết kế của tôi thì lại cướp luôn cả Studio! Anh ta đem tôi cùng Nghê Thường xóa bỏ sạch sẽ, một mình đi gặp nhà đầu tư rồi thành lập ra History!"