Vẫn chưa dừng lại ở đây, biên đạo Trần còn quay qua đám người Doãn Ưu Ưu nói: "Cô Doãn, tôi nghĩ chắc các cô đi nhầm phòng rồi, mời các cô lập tức tới phòng trang điểm khác dùm cho!"
Đi nhầm á! Giờ sao lại là bọn họ đi nhầm? Bọn họ đã đến từ lâu rồi đấy nhé? Đây rõ ràng là phòng trang điểm mà Ưu Ưu vẫn luôn dùng mà!
Nhưng, lúc này rõ ràng biên đạo thấy vị thế của Ninh Tịch cao hơn nên không dám đắc tội đành phải nói thế, tất cả đều là cố ý bắt chẹt bọn họ hết.
"Xin mời!" Biên đạo Trần lại giục.
Giờ cô trợ lí kia không dám ho he thêm chữ nào nữa, nếu như Ninh Tịch mặc kệ, cô ta có thể không kiêng dè ai hết nhưng rõ ràng Ninh Tịch đang đứng ra dằn mặt hộ Tần Sương, một trợ lí nhỏ như cô ta còn dám nói gì được nữa?
Doãn Ưu Ưu chưa bao giờ bị sỉ nhục đến mức thế này, cô ta găm chặt móng tay vào lòng bàn tay, suýt chút nữa là mất kiểm soát, cố gắng lắm mới nhịn xuống được: "Chúng ta đi."
Trong phòng, đám người mà Doãn Ưu Ưu đem theo cúi gầm mặt cố gắng thu dọn đồ thật nhanh.
Cả đám vừa ra đến cửa, lúc đi qua chỗ Từ Thao và Tần Sướng, cô trợ lí cằm nhọn kia giận quá nên cố hung hăng bỏ lại một câu: "Đắc ý cái gì? Cái thứ tiểu nhân đắc chí! Chẳng phải các người cũng chỉ ôm đùi Ninh Tịch để bò lên thôi sao?”
Giọng cô ta không hề nhỏ, tất nhiên Ninh Tịch cũng nghe thấy, thấy sắc mặt Từ Thao và Tần Sương không tốt, mặt Ninh Tịch cũng lạnh xuống.
Đúng lúc này, Ninh Tịch đang ngồi trên ghế của Doãn Ưu Ưu bỗng đứng dậy, cô vừa đi tới chỗ Tần Sương và Từ Thao vừa nói: "Anh Thao, Sương Sương, hai người theo em lên phòng trang điểm tầng trên."
Phòng trang điểm của Ninh Tịch vốn được xếp ở trên tầng.
Căn phòng này của Doãn Ưu Ưu tuy cũng tốt lắm rồi, nhưng căn phòng xa hoa nhất, chuyên dành cho những sao lớn tầm cỡ quốc tế như Tống Lâm lại là phòng ở tầng trên kia.
Tần Sương ngoan ngoãn gật đầu.
Còn Doãn Ưu Ưu vừa nghe thấy hai chữ tầng trên, sắc mặt càng khó coi hơn.
Lúc này, một nhân viên đài truyền hình hộc tốc chạy tới thông báo: "Cô Doãn, tiết mục của cô sắp bắt đầu rồi! Mời cô mau lên sân khấu!"
"Gì cơ?" Cô trợ lí kia bỗng biến sắc: "Nhưng Ưu Ưu của chúng tôi mới trang điểm xong được một nửa thôi!"
Nói tới đây, cô ta không quản được nhiều nữa, vội nói: "Nếu cô Ninh đã tới phòng trang điểm khác, không dùng tới phòng này nữa, vậy để Ưu Ưu của chúng tôi vào trang điểm nốt đi!"
Nói xong cô ta lao thẳng vào trong.
Khóe miệng Ninh Tịch nhếch lên, nhìn mấy chữ "Phòng trang điểm chuyên dụng của Ninh Tịch" trên cửa nói: "Tôi đã cho phép cô ta dùng chưa?"
Cô không chỉ muốn cướp, mà mà kể cả cướp được rồi không dùng, cũng không tới lượt cô ta.
Biên đạo Trần chọn mặt gửi lời, làm gì có chuyện không hiểu ý của Ninh Tịch, ông liền nói: "Tôi e là không được, đây là phòng chuyên dụng của cô Ninh, chưa có được sự đồng ý của cô ấy, người khác không thể tùy tiện vào được. Các cô chọn chỗ khác đi, bên ngoài có phòng trang điểm chung đấy."
"Cái gì! Ông dám để Ưu Ưu của chúng tôi tới phòng trang điểm chung à! Còn nữa, rõ ràng phòng này trống mà sao lại không cho chúng tôi dùng?" Cô trợ lí kia không thể tin nổi nói.
Biên đạo Trần mặt không chút thay đổi nói thẳng: "Đây vốn là căn phòng chúng tôi để dành cho cô Ninh, lúc đầu là do bên cô vào nhầm, chuyện này chúng tôi cũng bó tay thôi. Nếu các cô không mau lên, chúng tôi đành phải đẩy tiết mục phía sau lên đấy."
Đúng là ức hiếp người quá đáng mà!
Cô trợ lí kia tức không chịu nổi, nhưng cũng không thể làm gì khác, nếu còn lề mề nữa thì sẽ phải hủy chương trình thật mất.
Cuối cùng, đám người Doãn Ưu Ưu đành phải chen chúc vào phòng trang điểm đã lấp đầy người kia, trang điểm nốt phần còn lại dưới ánh mắt tò mò mua vui của bao nghệ sĩ khác.