Hàn Tử Huyên ngồi dưới khán đài, khuôn mặt lập tức đen như đít nồi. Cái cảm giác này thật giống như cô ta tốn hết tâm tư nghĩ ra đủ mọi loại thủ đoạn để đánh bại đội phương, thậm chí còn buộc cả thuốc nổ lâm trận mà đối phương lại tay không tấc sắt ra trận... Dường như... cô ta chỉ là loài giun dế không đáng được để nhắc tới. Bộ trang phục rực rỡ hoa lệ vốn cho cô ta thêm sức mạnh giờ đây lại giống như dây thừng cuốn chặt lấy người cô ta, khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng sỉ nhục.
Hiện trường sau một hồi im lặng vì kinh ngạc thì liền liên tiếp vang lên những tiếng cười nhạo.
"Này cũng quá chất chơi rồi... Hàn Tử Huyên mặc thành như vậy, thế mà Ninh Tịch người ta lại chỉ "khoác bao tải" là xong!"
"Người ta căn bản là chẳng thèm để cô ta vào mắt!"
"Vốn có cùng một đẳng cấp đâu!"
...
Hàn Tử Huyên tức tới nỗi run cả người, cái lần Ninh Tịch chỉ mặc bộ sườn xám trắng đã đè bẹp cô ta cũng không làm cô ta giận dữ tới vậy.
Trịnh An Như thấy cảm xúc của Hàn Tử Huyên sắp không khống chế nổi nữa, bèn chạy tới trấn an: "Tử Huyên, đừng nóng! Đừng nóng! Không cần phải so đo với con hèn chỉ biết dùng thủ đoạn như cô ta, dù cô ta làm nhục được chúng ta nhưng với dáng vẻ như quỷ này căn bản là không thể kéo phiếu của fan! Mục đích cuối cùng của chúng ta vẫn là bảng xếp hạng mà! Đến lúc đều đoạt No.1 hết thì chẳng khác gì giáng cho cô ta mấy phát tát rồi!"
"Em muốn tất cả bảng xếp hạng."
"Này là tất nhiên!"
...
Sau khi ngồi xuống, Giang Mục Dã liếc Ninh Tịch một cái, vẻ mặt rất chi là khó mà hình dung nổi: "Ai nêu cái ý kiến này cho bà?"
"Làm sao?" Ninh Tịch nhíu mày.
"Quá hèn hạ!" Giang Mục Dã ăn ngay nói thật.
Đúng lúc này, đằng sau đột nhiên có một cái đầu thò ra, Từ Thao đầy mất hứng nói: "Hừm, sao nào! Cậu không thấy quá được à? Làm Hàn Tử Huyên tức chết, lại còn có thể tiết kiệm được tiền."
Khóe miệng Giang Mục Dã hơi méo: "Điểm mấu chốt nhất của anh là tiết kiệm tiền đúng không?"
Từ Thao nghiêm trang nói: "Không thể nói như thế được, tất cả đều là vì công ty mà."
Giang Mục Dã câm nín.
Cái tên Từ Thao này ấy à, đúng là vô song…
"Nhưng bà cứ thế này thì cũng thành ra quá không coi trọng rồi! Dù sao cũng phải tôn trọng ban tổ chức một chút chứ!" Giang Mục Dã nói thầm.
Ninh Tịch nghiêng đầu, không để tâm nói: "Cuống cái gì chứ? Lát nữa còn có lễ trao giải mà, đến lúc đó thay sau."
Giang Mục Dã: "..."
Cái điệu "đợi ông cầm giải thưởng rồi trang điểm cũng chưa muộn" này… Có cần phách lối vậy không?
Lúc này, camera bỗng lia về phía bọn họ, Ninh Tịch lập tức mỉm cười, chào hỏi fans qua ống kính.
Nhất tiếu khuynh thành... cũng chỉ thế mà thôi!
Trên màn hình lớn, số phiếu của Ninh Tịch lập tức tăng lên vù vù. Nhưng mà số phiếu hiện tại của Hàn Tử Huyên đang là gấp đôi Ninh Tịch, nên với lượng tăng đó căn bản là muối bỏ bể. Có điều đây cũng là toàn bộ số phiếu mà Tinh Huy kiếm được, về cơ bản cũng đã đến đỉnh điểm.
Giang Mục Dã vô thức liếc qua bên cạnh, bộ trang phục thoải mái dễ chịu như ở nhà, làn tóc dài tùy ý xõa tung trên vai, lại thêm nụ cười như gió xuân, này… còn khiến tim người ta đập thình thịch hơn dáng vẻ xinh đẹp rực rỡ thường ngày của cô. Có loại cảm giác rất bình thường nhưng lại rất đi vào lòng người, khiến cho người ta có cảm giác người trước mặt như đang bừng sáng sức sống, như đang được hơi ấm của tình yêu bao quanh, thậm chí người nhìn cô còn bị thứ cảm giác này lây nhiễm.
"Bộ trang phục này của bà… là do nhà thiết kế kia làm ra à?" Giang Mục Dã lại không nhịn được mà hỏi.
Tên kia đúng là vô đối thật, sao lúc nào cũng có thể khai quật hết khí chất động lòng người của con bé này thế chứ?
Ninh Tịch kiêu ngạo gật đầu: "Đúng thế, mẫu mới nhất đó."
"Tốc độ nhanh vậy? Lại còn mẫu mới? Không phải là đã ra rồi sao?" Giang Mục Dã kinh ngạc.