Lý Vưu vô cùng khó chịu việc buổi tụ họp của mình bị người ta quấy rầy, bà ta định gọi người tới đuổi thì đột nhiên thấy Mạnh Lâm Lang xuất hiện và giận dữ quát hai người nhân viên kia.
"Để cháu gái của Mạnh Lâm Lang này đi dọn nhà vệ sinh cho Khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền của mấy người! Ai cho các người lá gan ấy!!!"
Mạnh Lâm Lang dù sao cũng xuất thân từ gia tộc quân nhân, lúc bà tức giận thì khí thế thật sự rất kinh người. Không khí trầm trọng trong nháy mắt đã bao phủ cả sảnh tiếp khách.
Mà đi kèm với một câu rống giận của Mạnh Lâm Lang thì những người ở đây đều ngây ra!
Hai nhân viên nữ kia lập tức đờ người ra, hoảng sợ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không thể tin nổi vào tai mình...
Này... cái cô diễn viên bẩn thỉu này... lại là cháu gái của Mạnh Lâm Lang?
Điều... điều này sao có thể!
Vừa nãy chính miệng Trịnh Mẫn Quân nói cô gái này là một diễn viên bị người ta bao dưỡng cơ mà!
Nhưng, Mạnh Lâm Lang đâu thể nói bậy...
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Cô nhân viên tóc ngắn cả người run rẩy: "Trang... Trang phu nhân... không phải như thế... đây là hiểu lầm... chúng tôi... chúng tôi nhận lầm người..."
Nữ nhân viên cằm nhọn kia cũng nhanh chóng tiếp lời: "Đúng đúng đúng, là chúng tôi nhận lầm người! Nhận lầm người! Người không biết không có tội! Mong Trang phu nhân độ lượng tha thứ!"
Nghe hai người này giải thích, sắc mặt của Mạnh Lâm Lang không chỉ không hòa hoãn mà trái lại còn càng thêm âm trầm, bà liếc qua hai người kia rồi lạnh lùng lên tiếng: "Hừ, nhận lầm người? Ý của cô tức là, Tiểu Tịch nhà tôi nhìn rất giống nhân viên phục vụ sao, giống một người ngay cả việc quét dọn nhà vệ sinh cho Khu nghỉ dưỡng này cũng không xứng, là người không phận sự?"
Một chữ cuối cùng vừa rơi xuống, áp lực thuộc về người ở vị trí cao đột nhiên tỏa ra khiến cho hai nữ nhân viên kia mềm nhũn cả chân, suýt nữa sợ đến ngã ngồi xuống sàn!
Mà người nhân viên lúc nãy dẫn Ninh Tịch vào bị hai nữ nhân viên kia dọa cho sắp khóc giờ lại ngơ ngác đúng đó...
Cứ tưởng mình chết chắc rồi chứ! Không ngờ người hiểu nhầm không phải là cô, mà là hai người kia!
Hù chết người!
Cô đã bảo mà, cô gái có khí chất tuyệt vời như vậy sao cô nhận lầm người được chứ?
Ninh Tịch thấy Mạnh Lâm Lang giận đến thở gấp thì không nhịn được nói: "Mợ, thôi kệ đi..."
Dù sao thì đây cũng là buổi tụ họp của Lý phu nhân, mà Lý phu nhân cùng Mạnh Lâm Lang lại là bạn thân, nếu chỉ vì cô mà làm ồn ào lên thì Mạnh Lâm Lạng bị kẹp ở giữa, rất khó xử.
Mạnh Lâm Lang một lòng vì cô, cô thực sự không muốn vì mình mà cho bà thêm phiền.
Đây cũng chính là lí do Ninh Tịch không có so đo với hai người kia, muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì.
Tất nhiên Mạnh Lâm Lang biết Ninh Tịch vì mình mà mới nhẫn nhịn, bà cười lạnh nói: "Kệ?"
Nói xong, Mạnh Lâm Lang lạnh mắt liếc về phía phòng tiếp khách nói: "Lý Vưu! Đây là đạo đãi khách của Khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền?"
Lý Vưu không thể ngờ chuyện sẽ phát triển đến mức như vậy, nhất thời cảm thấy đầu cũng to ra mấy phần.
Hai đứa ngu này! Sao lại phạm phải cái sai lầm ngu ngốc này!
Mạnh Lâm Lang là ai chứ! Đắc tội người này rồi thì cái thân phận phu nhân Bộ trưởng này cũng không đỡ được đâu!
Hơn nữa lấy sự hiểu biết của bà ta về Mạnh Lâm Lang thì xem ra là đang cực kì tức giận rồi. Từ đây có thể suy ra địa vị của cô gái này ở Trang gia tuyệt đối không thấp.
Thấy đến cả Lý Vưu cũng phải luống cuống trước cơn giận của Mạnh Lâm Lang, tất cả các vị phu nhân ở đây cũng đều câm như hến, không ai dám ho he một câu nào.
Lý Vưu hung ác trợn mắt nhìn hai nữ nhân viên kia một cái rồi vội vàng chạy tới xin lỗi.