Từ Thao ngồi cạnh nghe loáng thoáng nội dung câu chuyện, suýt nữa thì cái thân già của anh ta phun một ngụm máu ra ngoài!
Đệch, cái gã Thẩm Miên này... tiết tháo đâu hết rồi...
Ninh Tịch cũng không ngờ Thẩm Miên lại đổi thái độ nhanh đên như vậy, cô nhìn di động mà khóe miệng hơi giất giật.
"Ninh Tịch, đây là chính miệng cô nói đấy nhá! Cô nói đền cho tôi một bộ rồi đấy! Vai chính phim tiếp theo của tôi đã đặt cô trước rồi đó, nữ chính không được thì nam chính! Đặt cô trước rồi đấy, cô không được đổi ý!" Thẩm Miên vừa nãy còn xoắn xuýt không thôi mà hiện giờ đã hưng phấn như thể chỉ mong bộ phim kia bị phá luôn cho rồi.
Ninh Tịch bật cười: "Biết rồi, chuyện tôi đã đồng ý thì có đổi ý bao giờ chưa."
"Ha ha ha... được! Vậy tôi đi làm rõ! Cô chờ đó ha!" Thẩm Miên vui tươi hớn hở nói.
Từ Thao ngồi một bên tỏ vẻ đã xem đủ rồi, anh ta bị bất ngờ đến choáng váng: "Ớ... cái này là giải quyết xong rồi... hả?"
Nữ vương đại nhân của tôi quá lợi hại!
"Chậc, nhưng đúng là quá lời cho tên Thẩm Miên kia! Bộ phim đầu tiên sau khi trở lại của cô lại cứ thế đưa cho cái gã đó rồi! Tôi nói nè, sau khi Thẩm Miên quay xong bộ Người Tìm Mộng với cô xong ý mà, anh ta cũng đã quay tiếp hai bộ nữa. Tuy không tệ lắm nhưng tuyệt đối không thể so được với Người Tìm Mộng được."
"Xem ra là anh ta bị người khác nói là không còn quay được bộ phim nào qua được Người Tìm Mộng nữa nên có chút nóng nảy, bí quá hóa liều mới tìm Hàn Tử Huyên quay một bộ phim cấm, tham vọng muốn lấy giải quốc tế đây mà..." Từ Thao không nhịn được dè bỉu.
...
Cùng lúc đó, trung tâm triển lãm đã không còn ai.
Vương Hạo Quân, Trịnh An Như, Hàn Tử Huyên cùng những người có liên quan đứng sau hậu trường mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí nặng nề vô cùng.
Lúc này người khó chịu nhất trừ Hàn Tử Huyên ra còn một vị ăn mặc lộng lẫy - phó tổng của Tinh Huy - Ninh Tuyết Lạc...
Tối nay chính là cơ hội mà cô ta tìm kiếm đã lâu mới xuất hiện, cô ta cố ý ra sân khấu cuối cùng để nhân cơ hội tự tẩy trắng mình, thậm chí cái ý tưởng mời dàn diễn cũ tới cũng là của cô ta đề xuất ra.
Lại không ngờ rằng... Ninh Tịch biến mất lâu như vậy lại giống một quả lựu đạn, không chút dấu hiệu nào mà đột nhiên xuất hiện rồi khiến thế giới của cô ta nổ tung.
Vốn chuyện của cô ta đã dần dần chìm vào quên lãng theo sự biến mất của Ninh Tịch. Con đường sự nghiệp của cô ta ngày càng thành công cũng kéo theo bản thân cô ta dần dần đi vào con đường hình tượng nữ thần. Thân phận con nuôi không những không bị ai lên án mà còn nhận được sự đồng tình và lí giải của cơ số những người ở tầng chót.
Cơ mà, Ninh Tịch xuất hiện cái thì tất cả những sỉ nhục, những ghét bỏ, những gì cô ta muốn giấu kín không để ai biết đều nổi hết lên mặt nước.
Chỉ cần Ninh Tịch còn tồn tại một ngày thì tất cả mọi người đều nhớ kỹ rằng Ninh Tịch mới thật sự là thiên kim đại tiểu thư, còn cô ta chỉ là một món hàng giả, một con tu hú chiếm tổ mà thôi.
Cho dù hôm nay cô ta đã nắm tất cả mọi thứ trong tay thì cũng không thoát khỏi cái bóng đáng chết đó...
"Lúc Thịnh Thế đáp ứng sao cậu không điều tra rõ ràng?" Ninh Tuyết Lạc lòng dạ có thâm sâu cỡ nào thì lúc này cũng đã tức đến sôi máu.
"Hỏi cậu đó! Tại sao không điều tra cho rõ!" Vương Hạo Quân tức giận.
Giám đốc PR đau khổ nói: "Tôi đã hỏi rõ rồi, đối phương cũng khẳng định rằng chắc chắn sẽ cho chúng ta một câu trả lời! Tôi làm sao biết Thịnh Thế lại... đánh chết tôi cũng không nghĩ tới là Ninh Tịch sẽ ra mặt..."
Thịnh Thế trong mắt bọn họ cũng chỉ đang hấp hối kéo dài hơi tàn mà thôi, đừng nói là cậu ta mà tất cả mọi người đều không coi Thịnh Thế ra cái gì, thế cho nên mới xảy ra cơ sự ngày hôm nay.
Anh ta tiếp tục: "Hơn nữa nhìn cách Ninh Tịch trả lời mấy phóng viên kia, bọn họ... rõ ràng đã sớm có âm mưu... cố ý tới phá hoại..."