"Mẹ cái thằng cha ngu xuẩn này, lãng phí bao nhiêu sức lực như thế chỉ để làm ra một thứ hàng nhái, kết quả ngay cả công ty cũng bị ông ta lôi sụp!"
Càng nói Lục Cảnh Lễ càng tức, như sắp phát rồ lên đến nơi.
Người trong cuộc - Ninh Tịch ngược lại thì rất thản nhiên, vẻ mặt không có gì là lại cả: "Cá lớn nuốt cá bé, lợi ích là hàng đầu, bản thân giới giải trí đã là như thế rồi."
Cho dù cộng tất cả lợi ích của 90% nghệ sỹ trong công ty lại cũng không bằng lợi ích mang lại từ việc lăng xê một đại minh tinh lên, cũng khó trách Dịch Húc Đông lại muốn tạo ra một bản sao của cô.
Nghe đến đó, trái tim đang lơ lửng của Ninh Tịch cuối cùng cũng yên tâm lại.
Bóng tối dài dằng dặc đó cuối cùng cũng kết thúc…
Cô cuối cùng… cũng tỉnh lại rồi…
"Anh trai anh đâu? Còn cả Tiểu Bảo nữa? Bọn họ bây giờ ra sao rồi?" Giọng nói của Ninh Tịch hơi run rẩy.
Lục Cảnh Lễ không muốn để cô phải lo lắng, cho nên qua loa thuật lại tình hình lúc đó: "Lúc Tiểu Bảo vừa mới tỉnh dậy bị shock nhẹ, nhưng sau đó đã khôi phục rồi. Bởi vì thằng bé biết chị cần nó, cho nên vẫn rất hiểu chuyện, luôn ở bên cạnh bầu bạn chăm sóc cho chị, mỗi ngày nó đều đọc sách, hát cho chị nghe."
"Mỗi ngày thằng bé đều vẽ cho chị một bức tranh, dù mỗi ngày chị đều giống như nhau. Mấy hôm nay ba em ốm cho nên thời gian thằng bé đến đây mới ít đi một chút…"
"Còn về phần anh trai em ấy à… chị biến thành như thế này, anh ấy còn có thể thế nào được nữa, tinh thần sa sút, chỉ có một chút niệm tưởng cuối cùng làm chỗ dựa chống đỡ tinh thần, đợi chị tỉnh lại…"
Lục Cảnh Lễ nói đến đó, đột ngột hét lên thật to: "Aaaa! Đúng rồi! Em phải mau chóng nói với anh Hai là chị đã tỉnh rồi mới được! Anh em chắc chắn sẽ vui đến phát điên cho mà xem!"
Lục Cảnh Lễ nói rồi gọi định gọi điện thoại.
Ninh Tịch thấy thế vội giơ tay lên ngăn anh ta lại: "Từ từ đã."
"Làm sao thế?"
"Anh hai cậu và Tiểu Bảo bây giờ đang ở đâu?" Ninh Tịch hỏi.
Lục Cảnh Lễ nhìn đồng hồ trên tường, đáp: "Nếu như là lúc này, Tiểu Bảo chắc chắn đang ở trường, còn về phần anh Hai thì… anh ấy đang ở quán rượu!"
Ninh Tịch nghe thế vẻ mặt dại ra, nghĩ rằng bản thân mình đang nghe nhầm: "Quán rượu? Lúc này ấy à?"
Lục Đình Kiêu không có thói quen uống rượu.
Lục Cảnh Lễ gật đầu, cười khổ nói: "Chị không biết đâu, kể từ sau khi chị hôn mê, tình trạng mất ngủ của anh Hai ngày càng nghiêm trọng, sau này mỗi ngày đều uống say khướt ở quán bar mới có thể khiến anh ấy dễ chịu hơn đôi chút."
"Em biết là cứ tiếp tục thế này cơ thể của anh ấy sẽ không chịu nổi nữa nhưng mà nếu không để anh ấy xả ra đồng thời làm tê liệt nỗi đau đó, anh ấy sẽ lại càng chẳng chống đỡ nổi nữa… may mà… may mà cuối cùng chị cũng đã tỉnh lại rồi!"
"Nhị thiếu…"
Lục Cảnh Lễ chớp chớp mắt: "Chị dâu, chị gọi em là Cảnh Lễ đi, gọi Cảnh Lễ nhé! Người một nhà sao mà xa cách thế!"
Ninh Tịch không chú ý đến câu này của Lục Cảnh Lễ có vấn đề gì hay không dù sao thì trước đây anh ta vẫn hay gọi cô là chị dâu thế nên cô cũng đổi cách gọi: "Được rồi, Cảnh Lễ, Tiểu Bảo đi học, vậy thì đừng làm phiền thằng bé, cậu đưa tôi đi tìm anh trai cậu đi!"
Lục Cảnh Lễ có chút ngạc nhiên: "Hả? Chị muốn đi tìm anh Hai luôn hả? Ý của chị là…?"
"Tôi muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ." Ninh Tịch lên tiếng, trong đáy mắt hiện lên vẻ giảo hoạt của hồ ly.
Khóe miệng Lục Cảnh Lễ giật một cái: "Khụ… Chị có chắc là niềm vui bất ngờ không đấy? Tại sao em lại cảm thấy anh Hai sẽ bị chị dọa cho chết mất nhỉ! Chị dâu hay là chúng ta kiềm chế một chút? Vừa mới tỉnh lại đã chơi một quả lớn như vậy… không được hay cho lắm thì phải?’
Đôi mắt ngập nước sóng sánh của Ninh Tịch khẽ nheo lại: "Ông đây nằm trên giường mất mợ nó một năm, khó khăn lắm mới tỉnh lại, còn không thể chơi một vố lớn được à?"
Ban nãy cảm giác mà Ninh Tịch mang đến quá không chân thực, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ, giọng điệu, ngữ khí quen thuộc của người trước mắt, Lục Cảnh Lễ liền gật đầu lia lịa: "Có thể! Có thể! Cực kỳ luôn ấy chứ! Đại gia, ngài nói cái gì thì là cái ấy!"