Lục Cảnh Lễ nhận lệnh, lập tức mở đoạn ghi âm lên.
Đoạn ghi âm vừa vang lên, người nhà họ Quan liền biến sắc, trước lúc Trang gia kịp phản ứng lại bọn họ đã vội giằng Quan Tử Hào đang trong tay Trang Vinh Quang về rồi chạy mất dép.
Sau khi Trang Vinh Quang nghe đoạn thu âm xong liền giận tím mặt: "Lũ khốn nạn này!!!"
Chuyện chị Tịch bị hãm hại hồi trước không ngờ kẻ chủ mưu lại chính là bọn họ?
Trang Vinh Quang định đuổi theo nhưng nghĩ tới hôm nay còn chuyện quan trọng hơn phải làm nên mới cố nhịn xuống, kệ đi, không gấp! Sau này có thời gian sẽ xử lí đám người đó sau!
"Hừ, giờ thì biết ai tốt ai xấu rồi, sớm biết thế thì đừng có làm!" Trang Vinh Quang lầm bầm hừ lạnh một tiếng: "Tôi thấy Lục gia các người... may mà cái tên chị tôi để mắt tới cũng có mắt nhìn người đấy..."
Lục Cảnh Lễ vội nhếch mắt chỉ vào mình: "Đây đây đây, đây còn một người nữa cũng có mắt nhìn người nè! Tôi là người lúc nào cũng ủng hộ anh trai với chị dâu đấy! Xin hãy gọi tôi là thần trợ công số 2!"
Sau khi hiểu lầm được hóa giải, vẻ mặt Trang Liêu Nguyên mới dịu xuống, còn về việc Quan gia nói Lục gia muốn trèo cao, Trang Liêu Nguyên biết rõ đây là chuyện không thể.
Trước đây, cha ông vì không thể làm hòa được với Linh Ngọc được nên chỉ có thể âm thầm chăm sóc cho Tiểu Tịch một hai chứ không chính thức nhận con bé. Mà ông cũng có thành kiến với Lục Đình Kiêu nên không muốn Tiểu Tịch ở bên chàng trai này, vì vậy khi biết rõ chuyện của Lục gia, biết Tiểu Tịch đang đối diện với tình trạng rất khó khăn nhưng ông vẫn không chịu ra mặt, ngược lại còn mong cô biết khó mà lui, cuối cùng mới gây nên hậu quả thế này...
Trong chuyện này... họ cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn...
Đứa nhỏ kia đã giúp họ không biết bao nhiêu lần, nhưng họ lại chẳng thể làm gì giúp con bé cả...
Sau khi người nhà họ Quan chuồn mất, Nhan Như Ý đi tới trước mặt Trang Liêu Nguyên và Trang Tông Nhân thành khẩn nói: "Lão thủ trưởng, Thiếu tướng Trang, ngàn sai vạn sai đều là do sai lầm của người làm cha làm mẹ chúng tôi, là chúng tôi nhìn lầm người, không rõ bộ mặt thật của bọn họ, lại luôn hiểu lầm Tiểu Tịch, hết lần này tới lần khác ngăn cản không cho Đình Kiêu và con bé ở bên nhau! Nhưng Đình Kiêu nhà chúng tôi vẫn luôn thật lòng thật dạ với con bé! Thằng con tôi vừa gặp đã nhận định chỉ có thể là con bé. Bất kể chúng tôi có khuyên bảo thế nào, tình cảm của nó đối với Tiểu Tịch cũng chưa từng dao động. Có là buổi tiệc xem mắt lúc trước hay là chuyện muốn làm thông gia với nhà họ Quan, tất cả những chuyện đó đều là tôi với ba nó tự quyết định và đi ngược lại với ý muốn của nó..."
Lục Sùng Sơn khép mắt lại, thở dài nói: "Khi ấy tôi cứ cố chấp phản đối chúng nó bên nhau, tôi còn nói với Đình Kiêu, thân là người lãnh đạo của công ty và là trưởng họ, chuyện chọn vợ không phải là của riêng mình nó vậy mà khi ấy Đình Kiêu lại nói với tôi... Nó nói, ngoài tôi với mẹ nó ra, không ai có thể làm ảnh hưởng tới quyết định của nó hết..."
Nghe thấy vậy, đáy mắt Trang Liêu Nguyên khẽ thay đổi, Trang Tông Nhân cũng cảm khái vài phần. Thật ra, bình tĩnh mà nghĩ lại, họ cũng đã gặp Lục Đình Kiêu mấy lần, cậu ta còn tới nhà họ ăn cơm nữa, nhìn cách cậu ta và Tiểu Tịch ở bên nhau cũng có thể thấy được chàng trai này thật sự rất thật lòng với Tiểu Tịch.
Trang Liêu Nguyên có thành kiến với Lục Đình Kiêu chủ yếu cũng chỉ vì người nhà cậu ta khiến Tiểu Tịch phải chịu ủy khuất...
Lục Sùng Sơn nói rồi hốc mắt đỏ lên, giọng có chút run rẩy: "Đình Kiêu là một người con rất có hiếu, nó luôn cố gắng tìm mọi cách để có thể cân bằng được cả hai bên, kì thật lúc trước tôi với mẹ nó cũng đã bị nó làm lung lay rồi, định cứ thuận theo tự nhiên thôi, nhưng không ngờ Lục gia lại xảy ra biến cố rối ren như vậy... Bảy ngày trước, Đình Kiêu còn nói với tôi rằng nó có thể giải quyết tất cả những chuyện này, nó bảo tôi hãy cho nó bảy ngày, nhưng... tôi lại không tin nó... đây là lỗi của tôi..."