Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1724: Bị tiền làm cho mờ mắt

Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý, Quan Thụy liền ngay lập tức tiếp lời: "Đứa con gái đó lần này đánh bậy đánh bạ cứu được Tiểu Bảo, hai người muốn bồi thường cho cô ta hoàn toàn là chuyện có thể hiểu được. Trước đó trong điện thoại tôi cũng đã nói rồi, có rất nhiều cách để bồi thưởng nhưng để Đình Kiêu lấy một đứa con gái như thế này thì…"

"Ý của tôi không phải nói bây giờ cô ta đã thành người thực vật, mà là đứa con gái đó vốn dĩ thanh danh đã vô cùng thối nát… trước đây còn bị phát tán clip sex đầy trên mạng chỗ nào cũng có! Dâu trưởng của nhà họ Lục làm sao có thể là loại con gái như thế được?"

Nhan Như Ý nhíu mày thật chặt: "Chuyện này tôi cũng biết đôi chút, về sau đã làm rõ con bé bị người khác hãm hại rồi mà. Người trong ảnh là một nghệ sỹ nữ khác phẫu thuật thẩm mỹ thành khuôn mặt của nó…"

Đúng lúc này, Quan Tử Hào lên tiếng: "Dì Lục à, làm gì có chuyện trứng không nứt mà ruồi lại bâu, đứa con gái đó chắc chắn là có vấn đề. Có thể là do bình thường dì không chú ý đến chuyện trong giới giải trí lắm, chứ thực ra danh tiếng trên mạng cũng như trong giới giải trí của cô ta đều cực kì tệ hại, hai ba ngày lại có scandal, chỗ nào cũng có người ném đá!"

"Loại con gái như thế này, đối với đàn ông có địa vị, có thân phận như chúng ta mà nói có thể vui chơi qua đường nhưng tuyệt đối không thể lấy về nhà. Phải biết rằng lấy cái loại phụ nữ như thế này về nhà, nhẹ thì bị người ta chỉ trỏ nói ra nói vào, nặng thì còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến cổ phiếu của công ty!"

Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý nghe vậy thì sắc mặt có chút nặng nề, tuy rằng những gì Quan Tử Hào vừa nói rất khó nghe nhưng tất cả đều là sự thật. Nhưng mà lần này Ninh Tịch đã cứu Tiểu Bảo vì vậy những thứ này bọn họ cũng đã chuẩn bị tinh thần để thừa nhận rồi.

Bà Quan rất hài lòng với phản ứng của Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn, cho nên vô cùng đắc ý mà nói tiếp: "Tử Dao nhà chúng tôi ấy à, chính là vì quá thích Đình Kiêu, kính trọng Đình Kiêu, cho nên dù nó đã có một đứa con riêng, con bé cũng không hề để ý mà ngược lại còn tốn không biết bao nhiêu công sức cho đứa bé đó nữa!"

"Các người cho rằng nó vì hứng thú nên mới học ba cái thứ tâm lý học, giáo dục thiếu nhi gì gì đó hay sao? Còn không phải là vì Tiểu Bảo nhà các người à! Nhưng Đình Kiêu thì sao, lại chà đạp lên lòng thành của con bé, lấy một con hát đê tiện ra để nhục mạ nó! Cậu ta làm như thế sao xứng với Tử Dao, làm sao xứng với tình cảm của hai nhà chúng ta?"

"Bây giờ ngay đến cả anh chị cũng làm tổn thương tấm lòng của chúng tôi… tôi thật sự là…"

Bà Quan thao thao bất tuyệt nói không ngừng, luôn miệng nói mình chịu thiệt thòi, tấm lòng chân thành bị phụ bạc, Lục Cảnh Lễ ngồi một bên chán muốn chết, ngoáy ngoáy tai liên hồi, trên mặt tràn đầy vẻ trào phúng.

Lục Đình Kiêu từ đầu đến cuối không hề ngắt lời đám người nhà họ Quan, mãi cho đến lúc này anh mới vô cảm lên tiếng: "Nói xong chưa?"

Quan Thụy bất mãn "hừ" lạnh một tiếng: "Làm sao? Lẽ nào những gì chúng tôi nói có chữ nào không đúng à? Bây giờ chúng tôi đã đến đủ cả rồi đây, cái gọi là câu trả lời thích đáng của cậu đâu?"

Lục Đình Kiêu gọi một cuộc điện thoại và chỉ nói với đầu dây bên kia đúng hai chữ: "Vào đi."

Ngay sau đó, hai vệ sĩ mặt lạnh như tiền tha một người đàn ông như đang tha bao tải vứt vào trong phòng.

Người nhà họ Quan lúc đến nhà họ Lục đã từng gặp người này cho nên đều nhận ra đây chính là đầu bếp của nhà họ Lục.

"Lão gia, Lão phu nhân, Đại thiếu gia… tôi sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi! Tôi bị tiền làm mờ mắt!"

Gã đầu bếp nước mắt nước mũi tèm lem, quỳ xuống lê lết đến trước mặt Lục Đình Kiêu: "Đại thiếu gia! Xin cậu tha cho tôi! Xin cậu xem xét vì Tiểu thiếu gia không có bị làm sao mà tha cho tôi đi! Đối phương yêu cầu tôi cho gấp đôi lượng thuốc vào nhưng mà tôi không dám, tôi chỉ dám bỏ một chút vào hộp cơm của Tiểu thiếu gia mà thôi, tôi thật sự không muốn tổn thương Tiểu thiếu gia mà…"