Mạc Lăng Thiên ở phía đối diện nhìn thấy Ninh Tịch và Ninh Thiên Tâm thì lập tức sững sờ, đặc biệt là khi nhìn thấy Ninh Thiên Tâm, anh ta đứng sững tại đó mãi một lúc lâu sau vẫn không phản ứng lại.
Ánh mắt của Ninh Thiên Tâm chầm chậm lướt qua Mạc Lăng Thiên cùng với cô gái bên cạnh anh ta, vẻ mặt cô có hơi hoảng hốt một chút nhưng nhìn không ra bất kì phản ứng gì.
Ninh Tịch lúc vừa nãy nói chuyện với Ninh Thiên Tâm cố ý không nhắc một chữ nào về Mạc Lăng Thiên, vì sợ Ninh Thiên Tâm "tức cảnh sinh tình", nào đâu biết lúc gần về rồi thế mà còn trực tiếp đụng mặt nhau thế này. Đụng mặt nhau thì cũng thôi đi, thế nhưng bên cạnh Mạc Lăng Thiên lúc này lại còn có cả Quan Tử Dao…
Trên mặt Ninh Tịch hiện rõ vẻ bực bội, cố kìm nén cảm xúc muốn dần cho Mạc Lăng Thiên một trận. Cô không nói lấy tiếng nào chỉ kéo Ninh Thiên Tâm vượt qua hai người đó mà nhanh chóng rời đi.
Đằng sau lưng, mãi đến khi Ninh Tịch và Ninh Thiên Tâm đã đi xa rồi, Mạc Lăng Thiên vẫn cứ đứng đực ra đó.
"Lăng Thiên… Lăng Thiên…"
Mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng của Quan Tử Dao, Mạc Lăng Thiên mới sực tỉnh: "Gì thế?"
"Anh có sao không?" Quan Tử Dao vừa hỏi vừa nhìn theo về phía hai người kia: "Vừa nãy… cô gái đi bên cạnh Ninh Tịch… có phải là… có phải cô ta không? Cô gái lúc trước dúng đứa bé để ép anh ấy?"
"Im đi!" Mạc Lăng Thiên lập tức lạnh lùng nói, vẻ mặt cũng đầy sương giá.
Quan Tử Dao chưa bao giờ thấy Mạc Lăng Thiên lạnh lùng với mình như thế liền ngẩn ra.
Thấy Quan Tử Dao có vẻ như bị tổn thương, Mạc Lăng Thiên miết miết ấn đường, dịu giọng giải thích: "Tử Dao, anh đã nói rồi, cô ấy không phải là loại người như thế, là lỗi của anh, sau này đừng nói như thế nữa."
Quan Tử Dao nhíu mày thật chặt nhưng cuối cùng vẫn không nói gì nữa, chỉ tỏ ra vẻ khổ sở nói: "Xin lỗi, em biết rồi.
…
Bên trong xe.
Ninh Tịch vừa lái xe vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Ninh Thiên Tâm qua gương chiếu hậu.
"Xui chết đi được! Thế quái nào lại đụng phải cái tên cặn bã ấy thế không biết…" Ninh Tịch nhịn không được mà lầm bầm, vẻ mặt cực kì khó ở.
Điều khiến cô càng tức hơn là, dựa vào cái gì mà chị Thiên Tâm bị hại cho thê thảm như vật mà cái tên cặn bã khốn khiếp đó lại mặt mũi rạng rỡ có người đẹp ở bên như thể chẳng có chuyện quái gì xảy ra cả.
Cô biết ngay mà, mới đầu thì ngày nào cũng gào loạn lên đòi gặp chị Thiên Tâm nhưng sau này thì lại chẳng thấy mặt mũi đâu, hóa ra là đã tóm được tình yêu "chân chính" rồi!
Con mẹ nó chứ, đao của cô đâu rồi! Vừa nãy cô không nên nhịn mới phải…
"Anh ta sống phong lưu sung sướng quá ha, đã hại chị thê thảm thế mà…"
Ninh Tịch đang bực bội lầm bầm thì phát hiện ra Ninh Thiên Tâm đang nhắm mắt thiếp đi ở ghế phụ, trên trán chị ấy đổ từng giọt mồ hôi lạnh.
Ninh Tịch vội tăng tốc lên, nhìn Ninh Thiên Tâm thế này hình như là có chút nghiêm trọng, hay là cứ đến thẳng bệnh viện xem sao…
Đang định chuyển hướng thì trong xe liền vang lên giọng nói yếu ớt của Ninh Thiên Tâm: "Không đi bệnh viện… Tiểu Tịch… đưa chị… đưa chị về nhà… được không..."
Vẻ mặt của Ninh Tịch có chút do dự.
"Trong nhà có thuốc… chị nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi…"
Nhìn thấy vẻ bài xích bệnh viện của Ninh Thiên Tâm, Ninh Tịch cũng không còn cách nào khác cuối cùng đành đưa cô về nhà: "Được rồi, không đến bệnh viện, em đưa chị về nhà, chị cứ yên tâm nghỉ ngơi một chút đi nhé!"
…
Trong nhà hàng.
Bên tai là tiếng violin du dương, trong không khí thì tràn ngập mùi nước hoa Chanel.
Phía đối diện, Quan Tử Dao diện một bộ váy trắng - thiết kế cao cấp mới nhất của Chanel, làm nổi lên vòng eo thon thả của cô ta, làn da trắng nõn nà, đường cong phập phồng sinh động theo nhịp thở. Cả người từ trên xuống dưới đều toát ra cái vẻ cao quý kiêu ngạo, chỉ cần yên tĩnh ngồi đó nhưng lại tỏa ánh hào quang lấp lánh thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.