Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1601: Luôn ở bên tiểu bảo

Lục Cảnh Lễ ho "khù khụ" một hồi lâu rồi tỏ ra khiếp sợ nói: "Tiểu Tịch Tịch! Chị thật là đáng sợ quá đi! Sau này em nhất định phải bảo bạn gái em cách xa chị ra một chút mới được!"

Ninh Tịch liếc mắt nhìn cậu chàng: "Chờ anh có bạn gái rồi hãy nói nhé, đồ cẩu độc thân! Đúng là ăn no rửng mỡ!"

"Đệt!" Lục Cảnh Lễ khẽ rủa một tiếng, sau đó liền căng cổ họng gào về phía nhà bếp: "Anh!!! Chị dâu nói muốn bẻ cong hết mấy em gái thông đồng với anh này! Anh còn không mau trông chừng chị ấy đi à!"

Lúc này lại đến phiên Ninh Tịch muốn mắng người: "Đờ! Lục Cảnh Lễ! Anh là trẻ ranh ba tuổi đó hả? Lại còn mách lẻo nữa!"

Ninh Tịch vừa nói vừa vội vàng thu chân xuống, lo lắng nhìn về phía anh yêu nhà cô. Lúc này, Lục Đình Kiêu đang bê một đĩa thức ăn tới, thản nhiên nhìn Lục Cảnh Lễ một cái: "Anh sẽ không cho cô ấy có cơ hội đó."

Ý là, anh sẽ không cho bất cứ cô gái nào có cơ hội thông đồng với anh nên đương nhiên là Ninh Tịch cũng sẽ chẳng có cơ hội mà ra tay.

Ninh Tịch lập tức vui vẻ ra mặt, quăng cho Lục Cảnh Lễ một cái nhìn đắc ý rồi tiến tới hôn lên mặt Lục Đình Kiêu một cái.

"Tìm một người yêu toàn tâm toàn ý nhất để từ biệt cô đơn… tình si với một người vô tình mang lại cho tôi quá nhiều đớn đau…"

Lục Cảnh Lễ lại GAME - OVER lần nữa, khóc ngất trong nhà vệ sinh.

...

Sau bữa cơm tối, vì Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ còn phải về công ty xử lý công việc nên không thể ở lại quá lâu, Ninh Tịch muốn giữ bánh bao nhỏ ở lại một đêm nhưng lại bị bánh bao nhỏ từ chối.

Bánh bao nhỏ ngẩng đầu nhìn mẹ, vẻ mặt nhóc giãy dụa vô cùng nhưng vẫn rất kiên quyết nói: "Mẹ, hôm nay con vẫn nên về nhà ông bà nội thì hơn!"

Sợ Ninh Tịch không vui nên bánh bao nhỏ lại lo lắng đệm thêm một câu: "Mẹ đừng giận Tiểu Bảo nhé, Tiểu Bảo sau này sẽ luôn ở bên mẹ!"

Ninh Tịch sao lại không biết bánh bao nhỏ chủ động về nhà với ông bà là vì mình chứ, trong lòng cô tràn đầy cảm động vì hành động của thằng bé, cô ngồi xổm xuống ôm cơ thể nho nhỏ mềm mềm của nhóc: "Ừ! Sau này mẹ cũng sẽ luôn ở bên cạnh Tiểu Bảo! Vĩnh viễn ở bên Tiểu Bảo!

Tiểu Bảo lập tức cong môi lên, trông đến là vui vẻ.

Sau khi ba người đi rồi, Ninh Tịch bèn lên nóc nhà uống rượu hóng gió với Đường Lãng.

Đường Lãng nằm ngửa trên trần trà, một tay gác sau đầu, vẻ mặt đầy cảm thán nói: "Chậc, đồ đệ ngoan của huynh thật khiến người ta yêu thương quá mà, chẳng trách muội lại tình nguyện yêu một người đàn ông đã có con!"

Ninh Tịch đang nằm dựa vào lan can ngước nhìn bầu trời sao nghe vậy liền bất mãn quay sang nói: "Người ta "mang bàn tay vàng"* nên huynh ghen ghét à!"

*Mang bàn tay vàng: ngôn ngữ truyện tu tiên, huyền huyễn chỉ những nhân vật được mẹ - tác giả ưu ái tặng cho những thứ khiến cho nhân vật dễ dàng vượt xa hơn người khác.

"Ok ok ok... là huynh ghen ghét!" Đường Lãng chán nản nhìn dáng vẻ bao che của cô, chẳng biết lại nghĩ tới cái gì mà lại tỏ vẻ hãy còn sợ hãi: "Kinh dị thật đấy, không ngờ Satan và Lục Đình Kiêu lại có loại quan hệ thế này…"

Mặc dù Đường Lãng lớn lên từ nhỏ trong tổ chức nhưng chuyện này thì đến bây giờ mới biết, lại thêm tính tình anh ta vốn dĩ chẳng bao giờ thèm để ý tới cái gì nên lại càng ít chú ý đến những chuyện thế này.

Ninh Tịch miết miết mi tâm, cứ nhắc tới chuyện này là liền đau đầu, cô mới là người phải kinh hãi nhất đó có được không?

"Nhị sư huynh... huynh ở bên cạnh Satan lâu vậy rồi đã từng gặp mẹ anh ta chưa? Có biết người đó là ai không?" Ninh Tịch thử thăm dò.

Đường Lãng nhún vai: "Chưa từng gặp cũng không nghe anh ta nhắc tới bao giờ. Huynh vẫn khó lòng mà hình dung nổi tên kia là do loài người sinh ra. Nếu không có chuyện lần này thì huynh còn tưởng là anh ta nứt ra từ hòn đá ấy chứ!"

Ninh Tịch: "..."

Được rồi, sớm biết hỏi tên này cũng bằng không mà! Cô vẫn nên dành thời gian đi đọc kịch bản thôi!