Mãi tới tận khi Ninh Tuyết Lạc gọi điện tới thì gã mới tỉnh dậy từ những mớ bòng bong kia mà lập tức chạy tới công ty.
Lúc gã chạy tới thì thấy, dưới ánh đèn lờ mờ Ninh Tuyết Lạc đang yếu ớt dựa vào cạnh xe, bên cạnh cô ta là một vết máu lớn.
"Tuyết Lạc!!!"
"Diễn... anh đến rồi... em cứ ngỡ... không đợi được anh..."
"Đừng nói mấy lời ngu ngốc đó! Để anh đưa em đến bệnh viện!" Nhìn vẻ mặt yếu đuối lại tuyệt vọng kia thì trái tim gã quặn lại, gã lập tức bế cô ta lên xe.
Quay cuồng một trận thì Tô Diễn đã đưa Ninh Tuyết Lạc đến bệnh viện xử lý vết thương xong xuôi rồi trở về nhà.
Thấy Ninh Tuyết Lạc được Tô Diễn bế vào, Trịnh Mẫn Quân với Tô Hoằng Quang cũng sợ hết hồn.
"Chuyện gì xảy ra thế này?"
Tô Diễn có chút khó coi nhìn Trịnh Mẫn Quân: "Mẹ, đã trễ thế này sao mẹ lại bảo Tuyết Lạc ra ngoài tìm con?"
"Đã mấy ngày con không về rồi, mẹ đây chẳng phải đang lo lắng cho con sao? Cô ta là vợ của con đấy, những chuyện này hiển nhiên cô ta phải làm rồi!" Trịnh Mẫn Quân có chút mất hứng.
"Sao Tuyết Lạc lại bị thương thế này?" Tô Hoằng Quang hỏi.
"Cô ấy tới công ty tìm con nhưng lại bị người ta tấn công."
Tô Hoằng Quang trầm giọng nói: "Chuyện kia náo lớn như thế nên gần đây tình hình đúng là rất loạn, về sau sắp xếp cho Tuyết Lạc hai vệ sĩ đi!"
"Ba mẹ, con không sao... chỉ là vết thương ngoài da thôi... thật xin lỗi, con lại khiến ba mẹ thêm phiền rồi..." Sắc mặt Ninh Tuyết Lạc tái nhợt.
Bộ dạng Ninh Tuyết Lạc thế này thì Trịnh Mẫn Quân có muốn nói một câu nặng lời cũng chẳng được chứ đừng nói là tức giận, nói thêm nữa chỉ sợ lại khiến Tô Diễn không vui.
Tô Diễn rất bảo vệ con bé này! Vì thế, bà ta cũng chỉ có thể nhịn xuống.
…
Vào phòng, Tô Diễn đặt Ninh Tuyết Lạc xuống giường, đang định rời đi thì bị một đôi tay ôm vòng qua cổ,
"Diễn... anh cho em một đứa con được không? Em muốn một đứa bé thuộc về hai chúng ta... hiện giờ em đã giải nghệ rồi, có thể an tâm ở nhà chăm sóc gia đình! Có con rồi em cũng có thêm nhiều thời gian chăm sóc, bầu bạn với con..."
Ánh mắt Tô Diễn hơi lóe lên: "Không cần vội vàng, chúng ta vẫn còn trẻ."
Ninh Tuyết Lạc rưng rưng nước mắt, ngón tay cô ta mò xuống nửa thân dưới của gã: "Nhưng mà em muốn..."
"Không được làm ẩu, em còn đang bị thương đấy."
"Không sao cả! Chỉ cần cẩn thận một chút là được mà!"
Dưới sự khiêu khích của Ninh Tuyết Lạc thì cuối cùng Tô Diễn cũng chẳng chống cự lại được.
"A... Diễn... chậm một chút... chậm một chút..."
Chẳng kiểu sao, tối nay Tô Diễn lại cực kỳ thô bạo, nhưng chính điều đó lại khiến Ninh Tuyết Lạc thấy an tâm. Quả nhiên Tô Diễn vẫn thích cô ta nhất, gã căn bản chẳng thể rời bỏ thân thể cô ta.
Ninh Tuyết Lạc nghĩ như thế nhưng lại chẳng nhận ra rằng, từ đầu tới cuối Tô Diễn chẳng nhìn cô ta lấy một lần mà dường như gã đang chìm vào ảo tưởng nào đó...
Một khắc cuối cùng, Tô Diễn dùng sức đẩy mạnh một cái rồi ngã người đè lên người Ninh Tuyết Lạc, gã cúi đầu xuống đặt bên tai cô ta rồi thì thầm một tiếng: "Tiểu Tịch..."
Sau khi gã nói xong thì mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng vẫn luôn đem Ninh Tuyết Lạc ôm vào lòng.
Còn Ninh Tuyết Lạc, khi nghe thấy Tô Diễn thì thầm cái tên kia thì cô ta như bị sét đánh thẳng vào đầu, trên mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
Tô Diễn... làm sao có thể...
Sao gã ta có thể bị loại đàn bà đó làm cho mê muội?
Con đàn bà bẩn thỉu từng quan hệ với một gã đàn ông xa lạ, lại còn sinh ra một đứa con hoang!
Lý do năm xưa Tô Diễn rời bỏ Ninh Tịch cũng phần lớn là vì gã để ý chuyện này, có thằng đàn ông nào chấp nhận người phụ nữ của mình từng quan hệ với thằng đàn ông khác, thậm chí còn sinh con hay không?
Phải biết rằng lúc đó tuy Ninh Tịch với Tô Diễn qua lại đã lâu nhưng lần đó vẫn là lần đầu tiên của Ninh Tịch!
Cho nên, không thể nào... nhất định là cô ta nghe lầm rồi! Tô Diễn tuyệt đối không thể có bất cứ ý đồ gì với Ninh Tịch cả…