"Lúc nhận được cúp hôm đó thì em đã muốn làm vậy rồi, muốn chạy thật nhanh xuống để đưa nó cho người mà em yêu nhất... Kết quả lại đột nhiên xảy ra bao nhiêu chuyện nên mãi đến tận hôm nay mới đưa cho anh!" Ninh Tịch đáng thương kể lể.
"Ngoan." Lục Đình Kiêu xoa xoa đầu cô an ủi: "Cám ơn, anh rất thích."
Tất nhiên anh biết điều này chứ, ánh mắt cô nhìn anh lúc ấy lộ liễu đến mức chỉ sợ ai nhìn thấy cũng biết.
Ninh Tịch lập tức dán sát rạt cọ cọ vào người Lục Đình Kiêu, cô đang muốn chim chuột với anh một hồi thì đột nhiên chuông di động kêu lên, người gọi tới là Đường Nặc.
"Alo, Tiểu Nặc à? Có chuyện gì à?" Ninh Tịch lo lắng hỏi.
Đầu bên kia Đường Nặc vội vàng nói: "Ừm... thật ra thì cũng chẳng có gì, chỉ là người kia thật vô liêm sỉ! Cô ta phái người tới bảo bà nội với mẹ nói với bên ngoài rằng... nói rằng chị bắt hai người họ làm như thế, bắt họ phải đổi trắng thay đen!”
“Tính mẹ thì chị cũng biết rồi đấy, cô ta dùng khổ nhục kế một tí thì mẹ đã chẳng thể làm đỡ được! Nhưng bà nội thì cứng lắm, nhưng mà vừa nghe cô ta cam kết là cho một số tiền lớn rồi còn đưa em đi du học thì cũng bắt đầu dao động rồi..."
Ninh Tịch lẳng lặng nghe Tiểu Nặc nói, người phái đi theo dõi Đường gia không báo cáo lại chuyện này, lại cộng thêm việc Ninh Tuyết Lạc giải nghệ nên chắc hẳn chuyện đó không thành.
"Vậy sau đó thì sao? Em giải quyết thế nào?" Ninh Tịch hỏi.
"Sao chị biết là em giải quyết?" Đường Nặc hỏi.
"Trừ em trai của chị ra thì ai có bản lãnh như vậy chứ?" Ninh Tịch cười khẽ.
Đường Nặc lập tức đắc ý nói: "Em cũng chẳng làm gì cả đâu, em chỉ lấy một sợi giây ném thẳng vào phòng lúc bọn họ đang thương lượng, em nói với bọn họ là nếu ai đồng ý điều kiện của cô ta thì em sẽ treo cổ chết luôn!"
Ninh Tịch nghe vậy có chút dở khóc dở cười, mặc dù cách này thô bạo đến đơn giản nhưng đúng là rất có hiệu quả.
Trừ cái này ra thì Ninh Tịch cũng thấy rất cảm động: "Cám ơn em, Tiểu Nặc."
Vừa mới cúp điện thoại không lâu thì di động lại kêu lên.
Ninh Tịch đang lái xe vì thế thuận miệng nói với Lục Đình Kiêu: "Anh yêu, giúp em nghe điện thoại với."
Lục Đình Kiêu nhìn tên người gọi tới là Tô Diễn thì chần chừ 2 giây rồi bấm nhận.
Lục Đình Kiêu không mở miệng nói chuyện trước và đầu bên kia cũng trầm mặc.
Một lúc sau, bên đầu giây bên kia truyền đến giọng của một người đàn ông, nghe giọng điệu Tô Diễn thì hình như gã đã uống say rồi nên lời nói hơi đứt quãng: "Tiểu Tịch... thật xin lỗi... thật thật xin lỗi... anh biết... cả đời này người anh có lỗi nhất chính là em... chúng ta... còn có thể sao?"
Lời nói vừa dứt, nhiệt độ trong xe lập tức lạnh xuống.
Lục Đình Kiêu: "Hiện giờ cô ấy không tiện nghe máy."
Nghe thấy giọng của đàn ông, Tô Diễn lập tức thanh tỉnh mấy phần, gã nghiêm nghị chất vấn: "Anh là ai? Tại sao lại có di động của Tiểu Tịch?"
Lục Đình Kiêu mím môi không nói gì, chẳng qua là sắc mặt lạnh hơn mấy phần.
Ninh Tịch vừa mới lái xe ra khỏi bãi đỗ lại mơ hồ nghe tiếng đàn ông quen quen vang ra từ điện thoại thì hỏi Lục Đình Kiêu: "Ai gọi thế?"
Không cần Lục Đình Kiêu trả lời, Ninh Tịch đã thấy hai chữ "Tô Diễn" chềnh ềnh trên màn hình.
Sắc mặt cô tối sầm.
Quả nhiên là gã ta...
TVì thế Ninh Tịch nghiêng hẳn sang phía Lục Đình Kiêu, sau đó nói vào trong di động: "Anh ấy là người đàn ông của tôi, anh có ý kiến gì?"