Khách sạn Hoàng Tước.
Hôm nay Ninh Tuyết Lạc sẽ tổ chức họp báo tại đây.
Sau khi mọi chuyện xảy ra thì Thường Lị từ chối mọi lời yêu cầu phỏng vấn, Ninh Tuyết Lạc cũng chưa bao giờ ra mặt.
Biết tin hôm nay cô ta mở họp báo thì không chỉ các phóng viên chen nhau tới mà kể cả người vây xem cũng đông không nhìn thấy bờ. Trong có hơn phân nửa là fan hâm mộ Ninh Tịch, fan hâm mộ của Ninh Tuyết Lạc cũng chiếm không ít.
Sau chuyện kia, fan hâm mộ của Ninh Tuyết Lạc đã từ fan chuyển thành anti - fan.
Còn các fan hâm mộ của Ninh Tịch thì lấy Trang Khả Nhi làm hội trưởng mà tổ chức thành một fanclub, giúp thần tượng lên tiếng khắp nơi. Mặc dù các fan của Ninh Tịch đã cực kỳ tức giận nhưng mà vẫn giữ được lý trí nên giành được hảo cảm của không ít người. Điều này càng khiến không ít fan của Ninh Tuyết Lạc phản bội qua đầu quân cho fan của Ninh Tịch.
"Ninh Tuyết Lạc cút khỏi giới giải trí đi!"
"Đồ khốn! Mau xin lỗi anh Tịch của chúng tôi! Xin lỗi đi! Mau xin lỗi đi!"
"Ninh Tuyết Lạc là đồ lừa đảo vô liêm sỉ, phụ lòng chúng tôi thích cô bao nhiêu năm như vậy!"
Ninh Tuyết Lạc đeo kính đen cùng đồ khẩu trang nhờ sự giúp đỡ của mấy người vệ sĩ mới thuận lợi tiến vào khách sạn.
Cô ta ngồi xuống chính giữa sân khấu, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, bên cạnh cô ta là Thường Lị cùng một vị cấp cao khác trong công ty.
Sắc mặt Thường Lị có lẽ là khó coi nhất, cô ta nghĩ kiểu gì cũng không ngờ được Ninh Tuyết Lạc lại quyết định giải nghệ.
Danh tiếng của Ninh Tuyết Lạc thối như thế thì đương nhiên danh tiếng của người quản lí của cô ta cũng chẳng thơm được bao nhiêu.
Bây giờ Ninh Tuyết Lạc để lại một cục diện rối rắm như vậy rồi cứ thế phủi mông mà đi, trở về tiếp tục làm Đại tiểu thư cao quý của cô ta.
Vậy Thường Lị cô thì sao? Sự nghiệp cô ta hoàn toàn bị phá hủy rồi…
Nếu như thanh minh là do Ninh Tuyết Lạc ngụy trang quá tốt, ngay cả người quản lí ngày ngày kề bên như cô cũng bị cô ta lừa không biết một chút gì hết thì sao? Làm sao có ai tin nổi!
Lúc này, Thường Lị đã hối hận đến xanh ruột, cô ta nhìn bài phát biểu giải nghệ chuẩn bị sẵn trong tay mà thấy tuyệt vọng.
Ninh Tuyết Lạc cúi thấp đầu rồi nghẹn ngào nói: "Chắc hẳn mọi người cũng biết có rất nhiều chuyện xảy ra gần đây, tôi biết bây giờ tôi có nói cũng chẳng có ai tin tưởng tôi cả... nhưng mà rất nhiều chuyện không giống như bề ngoài mọi người thấy...”
“Chuyện này đã mang đến tổn thương cho các fan của tôi, tôi thật lòng bày tỏ sự xin lỗi với mọi người! Còn những fan vẫn đang ủng hộ tôi như cũ thì tôi vô cùng cám ơn mọi người...”
“Diễn là ước mơ, là niềm yêu thích lớn nhất của tôi, nhưng vì muốn để cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng nên tôi quyết định bắt đầu từ ngày hôm nay tôi sẽ giải nghệ, hoàn toàn rút khỏi giới giải trí!"
Ninh Tuyết Lạc vừa dứt lời thì các phóng viên có mặt liền xôn xao, sau đó ánh đèn cùng tiếng chụp ảnh thay nhau vang lên.
Các phóng viên đều nín thở chờ xem tình thế sẽ xoay ngược thế nào, nhưng không ngờ Ninh Tuyết Lạc nói xong liền rời đi dưới sự hộ tống của các vệ sĩ.
Trong một thời gian ngắn ngủi, tin Ninh Tuyết Lạc giải nghệ đã lan truyền khắp nơi.
Trên mạng mọi người cũng đang nghị luận ầm ĩ.
[Mẹ kiếp, Ninh Tuyết Lạc nói vậy là có ý gì? Cứ như có ẩn tình gì động trời lắm ý, cô ta làm như tất cả mọi người đang vu oan cho cô ta vậy!]
[Còn có ẩn tình gì, nếu có ẩn tình thì cô ta đã bô bô đi tuyên truyền khắp nơi rồi! Còn ẩn tình gì mà thay đổi được sự thực sao? Cái đồ khốn nạn, tiểu nhân vô sỉ đến lúc này rồi mà còn làm trò, đúng là chết đến nơi rồi còn không biết hối cải! Lời xin lỗi đâu! Lời xin lỗi của cô ta với Ninh Tịch đâu! Một chữ cũng không nghe được!]
[Cô ta nghĩ giải nghệ là đủ rồi ý hả? Cô ta giả vờ làm thiên kim tiểu thư, chiếm đoạt mọi thứ thuộc về Ninh Tịch nhiều năm như thế thì giờ tính thế nào?]