Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1496: Chẳng lẽ cưng không nhớ em à

Sau khi kết thúc quay phim ồ phim trường, Ninh Tịch theo đoàn làm phim chạy khắp mười mấy nơi trên cả nước để lấy cảnh.

Thời gian thoáng cái qua đi, kết thúc cảnh quay ngày hôm nay là có thể về Đê" Đô được rồi.

Vừa hay, địa điểm quay ngày hôm nay lại ở thành c, trùng hợp hơn nữa lại đúng tại cánh đồng ở trấn Xuân Phong.

Trong Loạn Thể Anh Hùng có một cảnh quay giường chiểu ở đây, lần trước lúc cô nhào vào cục cưng của cô ở trên xe cũng là ở đây... Chỉ tiếc lúc ẩy không có lăn giường thật thôi...

Khoảng thời gian này không có cảnh của Kha Minh Vũ, nên lâu lắm rồi cô và Lục Đình Kiêu không gặp nhau, Ninh Tịch nhớ nhà như điên, chỉ muốn lao nhanh về để gặp bánh bao lốn và bánh bao nhỏ của cô thôi. Nhưng nghĩ đến việc giờ cô đang ở thành c, lúc trước cô đã hứa với Đường Nặc sẽ về ăn bữa cơm, để tránh việc cô phải chạy tới chạy lui, không bằng nhân cơ hội này về Đường gia một chuyến.

Cô vừa liên hệ với Đường Nặc xong thì Lục Đình Kiêu gọi điện tới.

"Alo~"

"Hôm nay về đúng không?"

"ừm ừm, nhưng tự dưng em nhớ ra là có hứa với Tiểu Nặc sẽ về nhà họ Đường ăn cơm, đúng lúc đang ở thành c nên định xong việc thì về đó một chuyến đã rồi mới đi, chắc em sẽ vể muộn một chút đấy!" Ninh Tịch nói.

"Nêu muộn quá thì đừng về vội, mai về cũng được."

"ừm, em biết rồi!"

"Sắp họp rồi, anh dập máy trước đây."

"Vâng, anh làm việc đi! Bên em cũng sắp bắt đầu rồi!"

Ninh Tịch dập máy xong có chút lạc lõng, ôi ôi ôi lâu lắm không gặp mà cục cưng của cô không nhớ cô chút nào sao? Đã thê còn bảo cô đừng về vội mai về cũng được nữa chứ...

Dưới ánh chiều tà le lói.

Cuối cùng cũng hoàn thành cảnh quay ngày hôm nay, Ninh Tịch chào tạm biệt đoàn phim trước, sau đó nói với Tiểu Đào là cô phải tới thăm họ hàng gần đó, rồi cô lái xe thẳng đến Đường gia.

Có một đoạn đường không đi xe vào được, Ninh Tịch đỗ xe giữa đường rồi định đi bộ vào.

Vừa xuống xe, đẵ thấy bóng dáng cậu thiếu niên quen thuộc.

"Chị!" Đường Nặc vừa thấy cô xong liền ngẩn ra, sau đó mới lộ ra vẻ mặt vui sướng.

Ninh Tịch không cải trang thành cô gái thôn quê như lần trước nữa, lần này cô là chính mình, sau khi xong việc cô tẩy trang, để mặt mộc, nhưng da dẻ lại mịn màng sáng bóng, ngũ quan xinh đẹp vô cùng, mái tóc xoăn dài như rong biển phối với một chiếc váy dài xanh nhạt, trông vừa trẻ trung lại xinh đẹp tuyệt trần.

"Tiểu Nặc, sao em lại ở đây?"

"Em tới đón chị!" cậu thiếu niên hai mắt sáng hấp háy nhìn đi nhìn lại cô: "Chị, trên mạng nói vẻ đẹp của chị là nghịch thiên... em còn không tin, nghĩ là chị PS cơ..."

Ninh Tịch cạn lời: "Đệch! Chị cưng là hàng thật giá thật đấy nhé! Cưng có phải là em ruột chị không thê hả!"

Ninh Tịch vốn dĩ chỉ là do quen miệng nên nói ra câu này, nói xong mới kịp phản ứng lại, nhất thời hai chị em đều rơi vào thê khó xử...

Ninh Tịch vội chuyển chủ đề: "Mau đi thôi, đừng để ba mẹ đợi sốt ruột!"

"ừm! Vừa biết tin chị về, từ sáng mẹ đã mua bao nhiêu thức ăn rồi, ba còn đi câu cá nữa, cá tươi đàng hoàng..." Đường Nặc bắt đầu kể với chị.

"Ai ya, suýt thì quên khen em, điểm cao như thế, nộp vào Đê Đô là đúng rồi, em trai chị đúng là trâu bò thật! Đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học chưa? Chụp cho chị tấm ảnh khoe cái nào!"

Đường Nặc ngại ngùng gãi đầu, "Chưa! Em vẫn đang đợi..."