Lục tục có khách áy náy tỏ vẻ xin lỗi mà chào tạm biệt Ninh Diệu Hoa và Tô Hoằng Quang.
"Ninh đổng, thật sự xin lỗi quá, bên công ty tôi có chút việc gấp nên phải đi trưỏc đây, cho tôi gửi lời chúc mừng nhé! Xin lỗi xin lỗi!"
"Không sao, không sao, uông tổng nói gì vậy chứ! Ngài có thể tới đây hôm nay đã là sự ủng hộ lớn với chúng tôi rồi! uông tổng đi thong thả!"
Ninh Diệu Hoa mới tiễn xong một người, thì lại có đổi tác tìm tới: "Ninh đổng à, gần đây công ty tôi bận quá nên hôn lễ vẫn là cố lấy chút thời gian họp hành để tới, giờ tôi phải đi trước đây, Ninh đổng đừng trách nhé!"
Ninh Diệu Hoa vội nói: "Đâu có đâu có, để tôi tiễn Khương tổng!"
"Không cần đâu, Ninh đổng cứ bận rộn đi! Tôi tự đi là được..."
Lúc đầu Ninh Diệu Hoa vẫn cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng cho đến người khách thứ năm ra về trước thì ông ta mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Cùng lúc đó phía bên Tô Hoằng Quang cũng gặp phải tình huống tương tự.
Chẳng qua là hôn lễ sẽ bắt đầu ngay lập tức nên hai người cũng chẳng kịp nghĩ nhiều mà bị kêu ra sau chuẩn bị.
Cùng lúc đó tại phòng đa chức năng trên tầng.
Trước cửa để tấm poster của quỹ từ thiện cùng hai người tiếp đón khách. Nhìn qua mặc dù rất đơn giản nhưng poster được thiết kế tinh mỹ, thái độ của người tiếp đón cũng lễ độ, chỉ dẫn khách mời đến ký tên cùng quyên tiền, vừa nhìn đã biết là rất dụng tâm.
Trong đại sảnh cũng được bố trí đơn giản cùng có chừng mực, hiện giờ phần lớn người ở đây là nghệ sĩ của Thịnh Thê cùng vài đối tác làm ăn, người tuy không nhiều nhưng bầu không khí rất tốt.
Ninh Tịch đang trao đổi với trợ lý và quản lý thì di động trong tay kêu lên.
Người gọi tới là Trang Khả Nhi, cô ấy nói sẽ tới, còn đi cùng với mẹ.
Ninh Tịch nghe thể thì có chút kinh ngạc sau đó nở nụ cười cảm kích: "Cám ơn cậu nhé, Khả Nhi!"
"Với tớ cậu còn khách khí cái gì, tớ tới cửa rồi đây, cúp trước nha!"
Ngoài cửa, Trang Khả Nhi kí tên mình lên rồi đặt túi quà trong tay lên bàn, rồi lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ màu đen rồi nói với người phụ trách: "Tôi quyên cái vòng này."
Cái vòng mà Trang Khả Nhi lấy ra chính là cái vòng tay mà Ninh Tuyết Lạc cố ý "đánh rơi" trên xe của cô.
Dù sao cái này cũng chẳng thể trả lại, mà Khả Nhi có giữ lại cũng chỉ càng thêm buồn nôn mà thôi. Đẵ như vậy còn không bằng đem làm từ thiện cho xong.
Ghi tên xong, Trang Khả Nhi cùng vơi mẹ mình đi vào trong tìm Ninh Tịch.
Ninh Tịch thấy hai người thì vội vàng chạy lên nghênh đón: "Khả Nhi, Bác Trang! cảm ơn hai người đã tới ủng hộ!"
Nêu là chỉ minh Trang Khả Nhi thì cũng thôi đi, nhưng Mạnh Lâm Lang cũng đích thân đến đây thê này quả thực là quá cho mặt mũi rồi, Ninh Tịch cũng không tránh khỏi có chút thụ sủng nhược kinh.
Mạnh Lâm Lang nhìn thái độ cảm kích của Ninh Tịch thì vẻ mặt cũng trd nên ôn hòa, bà hơi giận giọng nói: "Cái đứa nhỏ này, đã bảo con bao nhiêu lần rồi hả? Cứ khách khí với chúng ta như vậy làm gì, phải cảm ơn thì là chúng ta phải cảm ơn con mới đúng! Trước kia con giúp nhà chúng ta nhiểu như vậy mà lại chỉ có thể mời con ăn vài bữa cơm! Những chuyện khác chúng ta không thể nhúng tay nhưng chuyện từ thiện này vẫn có thể đến giúp con một chút, con không cần nói cám ơn!"
Mạnh Lâm Lang cân nhắc kĩ càng rồi mới quyết định làm chuyện ngày hôm nay.
Từ thiện là một cơ hội không thể tốt hơn, ở bất kì lí do nào vì giúp đở Ninh Tịch hay là vì Trang gia cũng không có bất cứ điều bất lợi nào.
Ninh Tịch tất nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, cô cảm động trước suy nghĩ thấu đáo của Mạnh Lâm Lang rồi mỉm cười dần hai người qua một bên nghỉ ngơi uống trà.
Chẳng qua là, Ninh Tịch kiểu gì cũng không ngờ Mạnh Lâm Lang không chỉ tự mình đến... mà còn... thật sự là hơn những gì cô tưởng tượng rất nhiều...