Nghe đến đó, Ninh Tuyết Lạc hơi sửng sốt, tối nay thái độ của Trịnh Mẫn Quân tự dưng lại tốt với cô ta như thế hóa ra vì nhà họ Trang...
Ninh Tuyết Lạc nhất thời lộ ra vẻ mặt khó nói: "Cái này... con không thấy ba mẹ con nói gì... Trong danh sách khách mời... hình như không có người nhà họ Trang..."
Trịnh Mẫn Quân cau mày lại, sau đó lại kéo tay Tuyết Lạc nói một cách đầy ẩn ý: "Tuyết Lạc, giờ tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà rồi, thế nên có những chuyện dì vẫn muốn nói vài câu, trên đời này làm gì có cha mẹ nào sai? Làm cha làm mẹ chẳng phải đều vì muốn tốt cho con cái sao? Mẹ con và phía nhà họ Trang xa cách nhau lâu như vậy cũng nên buông tay rồi. Con nói có phải không?"
Ninh Tuyết Lạc cân nhắc một chút: "Tất nhiên con cũng mong mẹ con có thể tiêu tan hiềm khích với ông ngoại, cả nhà hòa thuận bên nhau, nhưng... tính cách của mẹ con, dì cũng rõ rồi đấy..."
Con ngươi Trịnh Mẫn Quân khẽ động động, bà ta nhanh chóng nói tiếp: "Đứa ngốc này, có những chuyện tự mẹ con nói tất nhiên sẽ thấy mất mặt, mà Trang gia cũng cần một bước đệm... lúc này tất nhiên phải dựa vào lũ trẻ các con rồi. Tháng sau con với Tô Diễn tổ chức hôn lễ là một cơ hội hiếm có!"
"Nếu lúc này, con chủ động mời nhà họ Trang, cho Trang gia một bước thềm để bước xuống, Trang gia chỉ cần có ý hòa giải, nhất định sẽ tới tham dự."
"Đến lúc đó chỉ cần Trang gia tới, trong ngày tổ chức đại hôn của con, mẹ con kể cả có khó chịu đến thế nào, chắc chắn cũng sẽ không tỏ ra mặt. Nhân lúc bầu không khí đang tốt, mọi người nói rõ những chuyện trước kia ra, chẳng phải sẽ cởi bỏ được mâu thuẫn rồi sao? Nói cho cùng, năm ấy Trang gia không đồng ý cho mẹ con kết hôn với ba con, cũng vì cảm thấy không môn đăng hộ đối. Giờ Ninh gia phát triển như thế, con lại biết điều, thông minh, tài giỏi... giờ lại có quan hệ thông gia với Tô gia chúng ta, Trang gia có thế nào cũng sẽ thay đổi thái độ thôi..."
Trịnh Mẫn Quân hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Ninh Tuyết Lạc không phải con đẻ của Ninh gia, bởi vì ngay đến cả Trang Linh Ngọc cũng chỉ thừa nhận Ninh Tuyết Lạc là con gái mình. Trang gia tất nhiên cũng sẽ như vậy, chứ không chẳng lẽ lại đi gần gũi với Ninh Tịch – cái đứa bị Ninh gia đuổi ra khỏi nhà sao?
Mẹ Tô Diễn nói nghe cũng rất có lý nhưng trên mặt Ninh Tuyết Lạc lại chẳng thấy có chút vui mừng nào.
Chuyện Trịnh Mẫn Quân nghĩ tới, chẳng lẽ cô ta không nghĩ tới sao?
Cô ta sớm đã lén gửi thiếp mời qua nhà họ Trang rồi, nhưng qua bao ngày rồi mà bên đó vẫn chẳng thấy có phản hồi gì, rõ ràng không hề để ý tới ý của nhà họ Ninh bọn họ.
Vốn dĩ dựa vào giao thiệp của cô ta trong làng giải trí, công ty của cô ta và số cổ phần của Ninh gia mà cô ta có trong tay, sau này cô ta có gả đến nhà họ Tô cũng thừa sức đứng vững.
Nhưng, hôm nay chuyện cô ta không phải con ruột nhà họ Ninh đã bị lộ, chuyện này y như quả bom hẹn giờ treo trên đầu cô ta. Thế nên nếu chỉ những thứ này thì vẫn không đủ, chỉ khi nào có được sự trợ giúp của Trang gia thì cô ta mới có thể vô tư mà sống được...
Tất nhiên Ninh Tuyết Lạc không thể nói thẳng cho Trịnh Mẫn Quân biết việc Trang gia xem thường Ninh gia, vậy nên cô ta nói: "Dì à, con hiểu ý của dì, về phía nhà họ Trang con sẽ cố gắng mời bằng được."
Thấy Ninh Tuyết Lạc là một đứa thông minh hiểu được ý của mình, lúc này Trịnh Mẫn Quân mới hài lòng gật đầu.
Con ngươi Ninh Tuyết Lạc thoáng lóe lên một tia âm hiểm, phía nhà họ Trang, hừ, xem ra cô ta phải nghĩ cách khác rồi…