Thực tế thì, từ trước đến nay Ninh Tịch chưa bao giờ nói rằng diễn xuất của cô tốt như thê nào, kỹ năng diễn xuất của cô đều là do những nhân viên trong đoàn làm phim cô đã từng hợp tác truyền tai nhau. Giờ đám Mạnh Thi Ý lại nói như thể cô là một đứa suốt ngày khoe khoang về diễn xuất của mình, dẫn đến những người khác trong đoàn làm phim cũng bắt đầu chỉ chỏ, nói những lời rẩt khó nghe.
"Tôi nghe bạn tôi suốt ngày khen Ninh Tịch có diễn xuất tốt, còn tưởng là cô ta là một người có thực lực cơ! Không ngờ lại là thứ dựa vào mặt để kiếm cơm... thật thất vọng nha..."
"Thực ra diễn xuất của Ninh Tịch so với cái đám bình hoa đó đúng thật là tốt hơn hẳn, chì trách lần này cô ta đụng phải một người thuộc trường phái thực lực chân chính thôi!"
"Quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn nha, cứ nhìn cô ta với Mạnh Thi Ý là lập tức biết ai giỏi ai kém ngay!"
Nghe những lời bàn tàn xung quanh, Tiểu Đào tức chết mất thôi.
Cái gì chứ! Kỹ năng diễn xuất của anh Tịch nhà cô vỗn dĩ đã rất lợi hại đấy có biết không?
Bỏ xa Mạnh Thi Ý mấy con phố lận nhé!
Người trong cuộc - Ninh Tịch thì căn bản là chẳng thèm để ý, cả ngưồi đều đang nâng cao cảnh giác, không biết tiếp theo cái gã khùng kia sẽ làm gì. Thực sự là chẳng hơi đâu mà để tâm đến Mạnh Thi Ý, hơn nữa quả thật lần này tâm trạng của cô đúng là không được tốt, cũng không phản bác được gì cả.
"Anh Tịch, rốt cuộc dạo này anh làm sao thế? có phải là không được khỏe hay không? Bằng không em nói vỏi chị Chi Chi nhé, nhờ chị ấy xin đoàn làm phim cho chị nghỉ mấy ngày!" Tiểu Đào lo lắng hỏi.
"Không cần đâu." Ninh Tịch mệt mỏi xua tay.
Xin nghỉ làm gì chứ, chẳng qua khác ở chỗ chết sớm hay chết muộn mà thôi...
Sau một hồi phong ba nho nhỏ, công việc quay phim lại tiếp tục.
Ninh Tịch lật giở kịch bản, cũng hơi hơi lên được chút tinh thần.
Cuối cùng cũng đến cảnh của bảo bối nhà cô.
Tuy rằng đại đa số các cảnh của Lục Đình Kiêu là diễn với cô nhưng cảnh hôm nay có hơi đặc biệt, cảnh này diễn với Mạnh Thi Ý.
Ánh mắt của Ninh Tịch thoáng liếc qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Mạnh Thi Ý liếc sang bên này, cô không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút bất an.
Sao cô cứ cảm thấy ánh mắt Mạnh Thi Ý nhìn mình có gì đó lạ lạ nhỉ?
Ninh Tịch lắc lắc đầu, tự cho là mình quá mẫn cảm rồi, Kha Minh vũ và Mạnh Thi Ý có liên quan quái gì đến nhau đâu!
Mạnh Thi Ý thu ánh mắt lại, khinh thường liếc qua Kha Minh Vũ phía đối diện.
Đây chính là người đàn ông mà Ninh Tịch thích?
Hừ, cô ta thật muốn xem thử xem cái gã đàn ông này rốt cuộc có gì khác biệt!
"3,2,1... action!"
Tình tiết của cảnh này là, Lãnh Ngạo Tuyết trong một lần xuống núi rèn giũa thì bị thương nặng, đúng lúc đó lại gặp được Vân Hoàng.
Cách hành sự của vân Hoàng tàn nhẫn và vô nhân tính, nhưng nhược điểm duy nhất của nàng đó chính là nam chính Lăng Tiêu. Nàng biết Lãnh Ngạo Tuyết là người mà Lăng Tiêu yêu đến chết đi sống lại nên sau một hồi tranh đấu đã âm thầm phái ẩn vệ của mình là Lưu Diễm đến cứu.
Trong rừng sâu.
Bộ bạch y của Lãnh Ngạo Tuyết bị máu tươi nhuộm đỏ ưót sũng, trên bả vai và bụng là hai vết thương khủng khiếp do dã thú công kích, đang nằm trong vũng máu thở yếu ớt, vẻ mặt trắng bệch sắp chết của mỹ nhân đẹp vô cùng, thợ quay phim vội vàng chạy lại gần lấy cảnh đặc tả.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen không một tiếng động y như một bóng ma xuất hiện trước mặt Lãnh Ngạo Tuyết, sau khi kiểm tra vết thương của nàng ta liền đỡ nàng ta đứng dậy.
Lãnh Ngạo Tuyết híp mắt nhìn người đàn ông trước mặt: "Ngươi... ngươi là ai..."
Tình tiết phim đến đây thì không có vấn đề gì, nhưng trong mắt Ninh Tịch lại thoáng hiện vẻ khác thường, ánh mắt đó như một lưỡi dao sắc bén lao thẳng về phía Mạnh Thi Ý.
Đúng lúc này, bộ trang phục diễn của Mạnh Thi ý vì bị dã thú cắn rách mà trở nên xốc xếch thoáng để lộ ra đường cong xinh đẹp cùng với rãnh ngực sâu hun hút, vừa thánh thiện vừa khiên người ta muốn phạm tội...
Nếu như Ninh Tịch nhìn không nhầm, trong lúc diễn cùng Kha Minh Vũ, Mạnh Thi Ý đã cố tình dùng ngực của mình như có như không cọ cọ vào tay Kha Minh Vũ một cách đầy ám muội...
Một tiếng "Kéttttt" vang khiến người khác lạnh sống lưng.
Giang Mục Dã mở to mắt trừng trừng nhìn Ninh Tịch tay không bóp nát vụn... vụn luôn cái cốc trà trong tay...
Ồ... hình như... có kẻ nào đó sắp gặp xui xẻo rồi...