Mạc Kiến Chương không hiểu lắm nhưng vẫn nghe theo lời Lục Đình Kiêu, mở loa ngoài lên.
Ngay sau đó, đầu bên kia vang lên giọng nói lạnh tanh không cảm xúc của Lục Đình Kiêu: "Phòng cấp cứu tầng cao nhất của bệnh viện Nhân Ái, Ninh Thiên Tâm trong quá trình phá thai bị mất máu quá nhiều hiện đang cấp cứu."
Giọng của Lục Đình Kiêu rõ mồn một vang lên trong phòng khách yên tĩnh, đập thẳng vào tai Mạc Kiến Chương, Khang Thục Huệ và cả Mạc Lăng Thiên.
Tin tức này như sét giữa trời quang…
Mất một lúc sau ba người mới phản ứng lại được, Khang Thục Huệ giật lấy điện thoại từ tay chồng, hốt hoảng hỏi dồn dập: "Đình Kiêu… cháu... cháu đang nói gì thế! Hôm qua hai bác khuyên Thiên Tâm cả buổi chiều, tối qua lúc Thiên Tâm về vẫn còn ổn mà, con bé đã đồng ý với bác là không nghĩ đến chuyện phá thai nữa rồi mà. Hôm qua muộn quá rồi bác còn định giữ con bé ngủ lại đâu một đêm nhưng con bé nói nó còn phải về nhà thương lượng với cha nó nữa, tài xế đưa nó về đến tận cửa nhà mà… sao… sao… sao lại có thể đi phá thai được…"
"Bác đã đánh tiếng với bên bệnh viện Nhân Ái rồi mà, nếu Thiên Tâm đến đó, Bác tuyệt đối không thể không biết được." Mạc Kiến Chương cũng nói theo.
Nghe đến đây, Lục Đình Kiêu cũng coi như đã hiểu ra tại sao Ninh Thiên Tâm lại tìm đến một phòng khám chui để phá thai: "Nửa đêm về sáng ngày hôm qua, Ninh Thiên Tâm một mình đi đến một phòng khám tư ở phía Bắc thành phố."
Khang Thục Huệ không dám tin: "Đình Kiêu, tại sao cháu lại biết chuyện này?"
"Ninh Thiên Tâm là chị họ của bạn gái cháu, nửa đêm hôm qua Tiểu Tịch nhận được điện thoại của phòng khám tư. Khi chúng cháu đến nơi, cô ấy vì mất máu quá nhiều mà lâm vào tình trạng cực kì xấu, cho nên chúng cháu đã chuyển cô ấy đến bệnh viện Nhân Ái ngay trong đêm."
Lúc này trong lòng Mạc Kiến Chương tràn đầy hối hận, lo lắng truy hỏi: "Bây giờ Thiên Tâm thế nào rồi? Đứa bé thì sao… Đứa bé thế nào rồi? Có giữ được không?"
"Đứa bé đã không còn, còn người lớn thì đang trong phòng cấp cứu, tình hình rất nguy cấp, bác sĩ nói có thể không giữ được tử cung."
Lời của Lục Đình Kiêu khiến cho Khang Thục Huệ và Mạc Kiến Chương chết sững.
Khang Thục Huệ ôm mặt thất thanh khóc nấc lên.
Mạc Kiến Chương cố gắng đứng vững lại: "Thục Huệ, mau! Đi đến bệnh viên! Gọi cả Uyển Như nữa, tuyệt đối không thể để Thiên Tâm xảy ra chuyện được!"
Bằng không cả đời này ông sẽ không tha thứ cho chính mình…
Khang Thục Huệ vội gật đầu, vừa nghẹn ngào vừa gọi điện, Mạc Kiến Chương lập tức cho quản gia chuẩn bị xe rồi hai người vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Đằng sau lưng, Mạc Lăng Thiên vẫn đờ đẫn ngồi chết lặng trên sofa, dường như không có cách nào tỉnh lại từ những gì Lục Đình Kiêu vừa nói.
Phá thai…
Đứa bé… không còn…
Tử cung có khả năng không giữ được…
Thiên Tâm……
Một lúc lâu sau, Mạc Lăng Thiên mới hoảng hốt bừng tỉnh, đứng bật dậy đần đần độn độn chạy ra ngoài cửa.
Trên đường đến bệnh viện, Mạc Lăng Thiên lái xe nhanh nhất có thể, đồng thời cũng lôi điện thoại ra, bàn tay run run bật chiếc điện thoại mấy ngày nay luôn trong trạng thái tắt máy lên
Điện thoại vừa mới bật lên, liền hiện ra vô số những cuộc gọi nhỡ, đại đa số đều là của Ninh Thiên Tâm.
Trong hộp thư đến những tin nhắn Ninh Thiên Tâm gửi cho anh nằm lẳng lặng trong đó…
[Lăng Thiên, hai hôm nay em đi tìm mấy bệnh viện rồi, họ toàn viện đủ các lý do không làm phẫu thuật cho em, có thể là do nhà anh đã đánh tiếng với bọn họ rồi, anh đã giải thích qua cho ba mẹ anh nghe chưa?]
[Lăng Thiên, đọc được tin nhắn thì trả lời ngay nhé.]
[Lăng Thiên?]
[Lăng Thiên, hôm nay cha mẹ anh đến tận nhà tìm em, đọc được tin nhắn thì gọi lại cho em được không? Có lẽ chúng ta nên cùng nói chuyện với ba mẹ anh, em tin bọn họ sẽ hiểu.]
Tin nhắn cuối cùng là gửi vào rạng sáng nay, nội dung chỉ có duy nhất hai chữ: [Lăng Thiên]
Ngoài hai chữ đó ra thì không còn gì khác, như thể đang viết được một nửa đột nhiên không biết viết gì nữa rồi cứ thế gửi đi…