Chiếc xe taxi đi khoảng nửa tiếng đồng hồ rồi đỗ lại ở đầu một con ngõ nhỏ yên tĩnh ở khu vực ngoại thành phía Bắc.
"Ở đây không vào được nữa, cô phải tự đi một đoạn rồi." Gã tài xế len lén liếc nhìn Ninh Thiên Tâm qua kính chiếu hậu, sắc mặt có chút kì lạ.
Trông thuần khiết như sinh viên đại học, thế mà nửa đêm nửa hôm khuya khoắt lại một mình đi đến cái phòng khám tư nhân kiểu này...
"Được rồi, cảm ơn." Ninh Thiên Tâm thu lại vẻ hoảng hốt trên gương mặt, trả tiền xuống xe.
Trước mặt cô là một con ngõ nhỏ đen kịt sâu hun hút, tòa nhà ở tít trong cùng có treo một tấm biển hiệu, trên biển đề mấy chữ "Bệnh viện An Thái."
Nói là bệnh viện nhưng cũng chỉ là mấy gian phòng mà thôi, cùng lắm thì cũng chỉ có thể nói là một phòng khám.
Ninh Thiên Tâm vô thức đè lại bụng mình, chân nặng như đeo chì.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô mới bước từng bước một đi về phía trước.
Con ngõ nhỏ sâu thẳm đen kịt như một con thú dữ đang há miệng thật rộng dần dần nuốt chửng bóng dáng của cô gái nhỏ…
...
"Xin chào!"
"Cô y tá đang ngồi trước quầy lễ tân vừa cắn hạt dưa vừa xem phim trên điện thoại, liếc mắt thấy có người đến cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Phá thai à?"
"Vâng."
"Đến tư vấn hay làm luôn bây giờ?"
"Làm luôn bây giờ."
"Sang phòng bên cạnh nộp tiền, nộp xong là làm lên bàn phẫu thuật được."
"Mất khoảng bao lâu thì có thể làm xong?"
"Xem tình hình đã, làm xét nghiệm trước, bình thường chỉ mấy phút thôi, chậm thì mất nửa tiếng, yên tâm đi, sẽ nhanh thôi! Những kiểu phẫu thuật như thế này bệnh viện chúng tôi một ngày làm không biết bao nhiêu ca, có nhiều kinh nghiệm lắm."
"Ừm…"
Nộp tiền với làm vài cái xét nghiệm tượng trưng xong một vị bác sĩ có tuổi vừa chuẩn bị đồ dùng phẫu thuật vừa nói: "Được rồi, ra ngoài đợi đi, mười phút sau vào làm phẫu thuật."
Ninh Thiên Tâm ngẩn ngơ gật gật, đi ra ngoài ngồi xuống băng ghế sơn xanh bong tróc của phòng khám.
Vì để phá cái thai này, mấy ngày hôm nay dường như cô đã đi hết một lượt những bệnh viện có thể đến nhưng mà vẫn không có kết quả. Hiện tại, không có một câu hỏi dư thừa nào, không có cảnh báo hay nhắc nhở, cũng chẳng cần chờ đợi lâu, chỉ cần nộp tiền là được làm phẫu thuật, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng chỉ có thể máy móc đáp lại…
Mười phút...
Mười phút nữa...
Đứa trẻ không nên xuất hiện này...
Đứa trẻ khiến cha nó đau khổ không muốn sống này...
Đứa trẻ là nguyên nhân của tất cả những sự hỗn loạn này… cuối cùng cũng sẽ phải rời khỏi thế giới này!
Ninh Thiên Tâm cúi đầu, những sợi tóc rơi xuống che lấp gương mặt cô, trong lòng bàn tay trắng đến mức gần như là trong suốt là một bức ảnh siêu âm, trong ảnh cái thai đã thành hình, cái tay cái chân nho nhỏ ngoan ngoãn cuộn tròn trong bụng mẹ…
Nó… đáng yêu đến vậy cơ mà…
"Tí tách." Những giọt nước mắt rơi xuống ướt đẫm bức ảnh…
Cô gái vốn đang ngồi bất động ngây ra đó giờ phút này lại siết chặt tấm ảnh áp sát lên ngực, đau khổ khóc nấc không thành tiếng, cả người run lên bần bật.
"Con ơi… mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi…"
"Xin lỗi con… mẹ không thể giữ con lại nữa…"
"Xin lỗi con… mẹ yêu con…"
Cô chưa từng nói với ai cô luyến tiếc đứa bé này đến mức nào, cho dù nó đến bất ngờ như thế, cho dù nó mang lại cho cô bao nhiêu đau khổ.
Nhưng cô nhớ rất rõ, lần đầu tiên siêu âm, lúc nhìn thấy con trong màn hình máy tính, trái tim cô bỗng ấm áp đến vô cùng.
Nhưng mà cô biết, giống như sự mong chờ vô vọng đối với Mạc Lăng Thiên, đứa bé này vốn dĩ không thuộc về cô…
Mạc Lăng Thiên, đây là chuyện cuối cùng em có thể làm vì anh…