"Đệch! Không thể nào! Khó trách Mạc thiếu lại thảm thành như vậy... hai vị kia thèm cháu trai đến phát điên, Mạc thiếu không bị ép cưới mới là lạ?"
"Haizz, cây si của chúng ta vất vả lắm mới đợi được nữ thần về nước, tình địch lớn nhất là Lục Đình Kiêu đều đã có chủ, thiên thời địa lợi nhân hòa như thê lại xảy ra chuyện thảm cỡ này..."
"Người phụ nữ kia là ai? Cao tay phết đấy! Thậm chí dám bẫy cả Mạc thiếu luôn!"
"Cái này thì tôi không rõ lắm..."
"Mạc thiếu! Mạc thiếu đừng uống nữa!"
Thấy Mạc Lăng Thiên nốc rượu như điên nên những người khác sợ anh ta xảy ra chuyện bèn xúm lại khuyên nhủ.
Cơ mà ai khuyên cũng vô dụng, Mạc Lăng Thiên uống rượu cứ như uống nước lã, rõ ràng là đang hận không thể uống cho chểt luôn, trong miệng vẫn còn lèm bèm: "Tử Dao... Tử Dao..."
"Phải rồi! Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, tôi thấy cứ gọi Quan đại tiểu thư đến đây một chuyên đi! Nêu không để anh ta uống tiếp sợ xảy ra chuyện thật..."
Mấy người vây lại bàn bạc một chút, sau đó gọi điện cho Quan Tử Dao.
Chừng một tiếng sau thì Quan Tử Dao tói.
Những người khác đều vô cùng thức thời mà lui ra ngoài, nhường không gian lại cho họ.
"Sao lại uống nhiều như thể?" Quan Tử Dao cau mày giật lấy ly rượu trong tay Mạc Lăng Thiên.
Thấy rõ người trước mặt là ai, Mạc Lăng Thiên lập tức bật người ôm Quan Tử Dao vào lòng, gã tuyệt vọng nói: "Tử Dao... Tử Dao... em biết rồi đúng không? Thật xin lỗi... thật xin lỗi... anh không cố ý... lần đó là ngoài ý muốn... anh uống say nên coi cô ta thành em, anh không hề thích cô ta..."
"Em biết mà... trong lòng anh chỉ có em... anh yêu em... từ năm sáu tuổi, khi lần đầu nhìn thấy em anh đã yêu em rồi! Yêu hơn suốt hơn hai mươi năm!
"Anh vẫn luôn chờ đợi em... chờ em trở về... không có bất kỳ ai có thể thay thế... trừ em... anh sẽ không yêu bất cứ người nào nữa..."
Quan Tử Dao nhìn vẻ mặt thâm tình của Mạc Lăng Thiên, đôi mắt cô ta lóe lóe.
Tình cảm của Mạc Lăng Thiên với cô ta, cô ta biết rõ từ lâu rồi. Nói không có chút cảm động nào là không thể, chỉ tiếc là trong mắt cô ta thì chỉ có Lục Đình Kiêu mới xứng với cô ta mà thôi. Làm sao cô ta cam tâm chịu thất bại bởi con đàn bà có thân phận đê hèn đó mà chọn phương án thứ hai - Mạc Lăng Thiên chứ.
Tự trọng của cô ta tuyệt đối không cho phép!
"Tại sao anh biết chuyện cô ta mang thai? cô ta nói sao?" Quan Tử Dao hới nhíu mày.
Tuy cô ta chưa bao giờ nghĩ sẽ ở cùng một chỗ với Mạc Lăng Thiên, nhưng mà nghe những tin đồn như vậy trong lòng cô ta cũng không thoải mái.
Mạc Lăng Thiên nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch: "Lúc cô ta đi khám bệnh thì trùng hợp ngưồi khám cho cô ta là dì của anh. Lúc đó, dì của anh nghe cô ta với em họ cô ta nói chuyện thì biết được đứa bé đó là của anh, sau đó dì nói cho cha mẹ anh biết..."
"Trùng hợp như vậy?" Quan Tử Dao trầm ngâm.
Đầu óc Mạc Lăng Thiên hỗn loạn, gã nắm chặt tay Quan Tử Dao: "Chuyện này không quan trọng, bất kể thê nào, trừ em ra... anh sẽ không cưới bất kỳ ai khác..."
Quan Tử Dao chậm rãi rút tay mình ra: "Lăng Thiên, xin lỗi anh nhưng chuyện giữa chúng ta là không thể! Em không muốn mất đi người bạn như anh, chẳng phải chúng ta đã nói làm bạn cả đời sao? Anh thế này... em rất khó xử..."