Đi được nửa đường, Ninh Tịch lấy di động ra rồi gửi cho Lục cảnh lễ một tin nhắn.
[Lục cảnh Lễ, bây giờ tôi phải qua thành phố c giúp cha mẹ nuôi xử lý chút chuyện, nhưng mà buối tối nhất định sẽ về. Cậu báo cho anh Hai cậu một tiếng dùm nhé, sau khi về Đê Đô tôi sẽ tìm anh ấy ngay.]
Cùng lúc đó tại Bạch Kim Đê Cung, trong thư phòng của Lục Đình Kiêu, anh đã giữ nguyên tư thê ngồi cứng ngắc kia suốt một đêm dài.
"Cốc cốc cốc " tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là Lục cảnh Lễ cẩn thận bước vào: "Anh Hai... vữa nãy Tiểu Tịch Tịch gửi tin nhắn cho em! Chị ấy muốn em chuyển lời cho anh là, bây giờ chị ấy phải qua thành phố c giúp cha mẹ nuôi xử lý vài chuyện! Nhưng mà, buổi tối nhất định quay trở lại, còn bảo sau khi về sẽ lập tức... lập tức tìm anh...1
Nói tới đây, đôi mắt Lục cảnh Lễ đảo đảo rồi lập tức đề nghị: "Anh Hai này! Hay là em gửi tin nhắn cho Tiểu Tịch Tịch, bảo là hẹn gặp vào hôm khác đi! Đường xa như vậy cũng không cần phải vội vàng trở về như thê!"
Ôi, anh phục trí thông minh của mình quá đi! Hiện giờ có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó!
Trong thư phòng vẫn rất yên tĩnh, thời gian gần như ngưng lại, mỗi một phút một giây đều chậm chạp trôi qua...
Không biết qua bao lâu Lục Đình Kiêu mối đứng lên, anh cầm lấy áo khoác với chìa khóa xe rồi tiến về phía cửa.
Lục Cảnh Lễ thấy vậy lập tức biên sắc: "Anh Hai, anh làm gì..."
Anh muốn đi đâu?
Đừng nói là chạy tới thành phố c chứ?
Đây chẳng phải là đi chịu chết sao?
Thật ra thì vẫn có thể vỏt vát một chút mà a a a!
Lục Cảnh Lễ há miệng muốn nói, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lục Đình Kiêu thì lại chẳng thể thốt lên nổi một chữ, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng anh trai mình khuất dần.
Tấm lưng kia...
Chẳng hiểu sao lại để Lục cảnh Lễ liên tưởng tới một câu "Gió tiêu điều thổi trên dòng sông Dịch Thủy, tráng sĩ bước đi chẳng quay về"... (Dịch Thủy Ca - Kinh Kha)
Anh Hai biết rõ con đường mình đang bước tới rất có thể là tử lộ, nhưng vì người anh yêu đang ở nơi đó cho nên dẫu có đi qua núi đao biển lửa cũng không hề chùn bước...
Lắc lư đi hết quãng dưỡng, cuối cùng Ninh Tịch cũng thấy xóm làng vừa xa lạ vừa quen thuộc năm xưa.
Xa cách năm năm, khi bước chân trở về nơi mình đã sống suốt mười tám năm trời Ninh Tịch đột nhiên có cảm giác hoảng hốt, cứ như thể đã qua cả một đời.
Nơi cô có thể vô ưu vô tư suốt mười tám năm cũng là nơi bắt đầu của tất cả ác mộng, qua sự gột rửa của thời gian lúc này cũng chỉ còn nhàn nhạt cảm giác buồn bã cùng hoài niệm...
"Chị, còn một đoạn nữa mới về đến nhà, để em đi gọi xe bò!" Đường Nặc sợ cô đi lâu sẽ mỏi chân vì vậy lên tiếng đề nghị.
Ninh Tịch thu lại suy nghĩ của mình: "Gọi cái gì mà gọi, chả nhẽ chị đây chưa đi bao giờ chắc?"
"À..." Đuờng Nặc bị chị mình trừng cho nhưng lại thấy rất vui vẻ.
Cậu ta sợ nhất Ninh Tịch sẽ khách sáo với mình, nhưng hành động giống hệt lúc trước kia thế này lại khiến Đường Nặc cảm thấy sung sướng không nói nên lời.
Ninh Tịch vừa đi vừa hỏi: "Người vay tiền có lai lịch thế nào?"
Đường Nặc xụ giọng nói: "Cái tên kia tên là Hồng Bân! Trước đây hắn làm việc ở Hải Thành, mới về thôn cách đây không lâu, hắn ta nói cái gì mà làm việc cho một ông chủ lớn, nhưng thật ra chỉ là một tên khoác lác lưu manh thôi."
"Em đã nói với ba biết bao nhiều lần là đừng có quan hệ với loại người như vậy, nhưng mà vừa uống mấy chén rượu với hắn thì ba đã xưng huynh gọi đệ rồi! Thậm chí còn để hắn móc hết của cải để dành! Cuối cùng thì... đừng nói khoản tiền lời kếch xù mà ngay cả một đồng tiền vốn cũng không lấy lại được..."
Đường Nặc càng nói thì sắc mặt càng kém: "Nhưng mà chị đừng lo lắng vì chuyện này quá, trong nhà đã báo cảnh sát rồi, nhất định có thể lấy lại!"