Sau khi Ninh Tuyết Lạc với Thường Lị rời đi, Lục Cảnh Lễ mới bước ra từ chỗ tối, trên mặt anh ta vẫn chưa hết vẻ kinh hoàng.
Lần này anh ta không chạy đi tìm Ninh Tịch nữa mà vội vàng trở lại Bạch Kim Đế Cung.
"Anh Hai! Anh Hai! Em vừa mới vô tình lấy được một tin tức lớn này!" Lục Cảnh Lễ tìm nửa ngày rốt cuộc cũng thấy được anh trai yêu quý trong thư phòng.
Trong thư phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ mờ mờ tối, Lục Đình Kiêu đang ngồi đưa lưng về phía anh ta, hướng mắt về phía bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
Cho dù không nhìn rõ mặt anh trai mình, nhưng khi Lục Cảnh Lễ vừa mới bước chân vào lãnh địa của thư phòng đã cảm giác được hơi thở phiền muộn đậm đặc tới độ muốn hóa thành thực thể của anh trai. Hơi thở đó đặc quánh đến nỗi khiến người ta khó thở, là bằng chứng tố cáo chủ nhân của nó đang ở trong trạng thái cực kỳ nguy hiểm...
Tình trạng của anh Hai còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng.
Lục Cảnh Lễ cố chống lại cảm giác sợ hãi vội vàng báo cáo: "Anh, vừa nãy em chạy đi tìm Tiểu Tịch Tịch thì lại bất ngờ đụng phải Ninh Tuyết Lạc với trợ lý của cô ta! Em đã nghe lén hai bọn họ nói chuyện thì Ninh Tuyết Lạc bất ngờ nói với trợ lý của cô ta rằng.... rằng lúc Tiểu Tịch Tịch mới mười tám tuổi đã từng mang thai... còn sinh ra một đứa bé nhưng nó đã chết... Em thấy cô ta uống đến say khướt rồi... không biết chuyện này là thật hay giả..."
Lục Cảnh Lễ vừa nói xong, trong thư phòng lại khôi phục sự yên tĩnh như lúc ban đầu, không có bất cứ âm thanh nào được phát ra.
Không biết qua bao lâu thì thanh âm của Lục Đình Kiêu mới cất lên: "Thật thì sao? Giả thì sao?"
Đối với một thằng đàn ông bình thường thì khi biết bạn gái mình có chuyện như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ phát điên, nhưng Lục Đình Kiêu lại chẳng có chút phản ứng nào, kể cả ngạc nhiên cũng không có.
Chỉ có sự hờ hững.
"Ơ..." Câu hỏi của Lục Đình Kiêu như thế thì Lục Cảnh Lễ cũng không cách nào trả lời được.
Được rồi, thật hay giả thì với anh Hai mà nói cũng chẳng khác nhau cho lắm, dù sao thì anh ấy cũng chẳng để ý.
"Ý của em là, cho dù nói điêu đi nữa thì em sợ Ninh Tuyết Lạc lại chuẩn bị làm cái gì đó để hãm hại Tiểu Tịch Tịch, em có nên đi điều tra một chút để đề phòng hay không?" Lục Cảnh Lễ đề nghị.
Đại khái là nghe được chuyện liên quan đến an nguy của vợ thì Lục Đình Kiêu mới khôi phục lại một chút hơi thở của con người, anh nhấc nhấc tay coi như là đồng ý.
"À à được, vậy em đi điều tra ngay đây!" Lục Cảnh Lễ vừa nói vừa lo lắng nhìn anh trai của mình: "Anh Hai đừng lo lắng quá, đều do cái miệng của em cả, chỉ biết nói bậy! Tiểu Tịch Tịch thích anh như thế thì chắc chắn không chia tay với anh đâu..."
"Nếu... là thật thì sao?" Ánh mắt của Lục Đình Kiêu chậm rãi nhìn thẳng vào Lục Cảnh Lễ rồi hỏi.
Nếu như cô thật sự không cần anh... thì anh nên làm cái gì... nên dùng cái gì để níu chân cô lại?
Anh không thể không thừa nhận rằng, lần suy đoán này của Lục Cảnh Lễ có khả năng chính xác là rất lớn, tất cả những biểu hiện của Ninh Tịch càng ngày càng chứng thực kết quả đó...
Bất kể lí do là tại sao nhưng cô thật sự muốn làm như vậy...
Lục Cảnh Lễ hoảng lên nhưng ngay sau đó ánh mắt lại sáng lóe lên như vừa nghĩ ra cái gì: "Anh không có lòng tin vào bản thân mình, vậy cũng phải có lòng tin với Tiểu Bảo chứ! Nếu không lúc hai người hẹn hò mang theo cái bùa hộ mạng - Tiểu Bảo đi cùng là được rồi! Xem Tiểu Tịch Tịch nói hai chữ kia kiểu gì!"
Vẻ mặt Lục Đình Kiêu vẫn trống rỗng: "Cô ấy đã dặn trước là chỉ hai người thôi."
Lục Cảnh Lễ: "..."
Còn cố ý không cho mang Tiểu Bảo theo?
Chết toi rồi... lần này to chuyện rồi...
Tiểu Tịch Tịch, cô là đồ phụ bạc!!!