Ninh Thiên Tâm khẽ nở nụ cười: "Không nói với anh là vì không muốn chính tai nghe thấy những điều này!"
Mạc Lăng Thiên sững sờ, nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Lăng Thiên, anh không phải nói gì hết, em biết anh không thích em, cũng biết anh đã có người mình thích, đứa bé này em cũng đã định bỏ đi rồi. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, thật sự cũng không nhất thiết phải làm lớn chuyện như vậy làm gì. Hay là anh sợ em sẽ dùng đứa bé này ép anh lấy em?"
"Không phải! Anh không có ý này!"
Nếu giờ Ninh Thiên Tâm làm ầm ỹ lên với anh, có khi anh còn dễ chịu hơn, nhưng chính vì cô thế này nên mới càng khiến anh cảm thấy khó chịu...
Mạc Lăng Thiên ôm đầu, tràn đầy đau khổ nói: "Nếu là người phụ nữ khác, có lẽ anh sẽ cho cô ta một món tiền, nhưng Thiên Tâm... anh... anh thật sự không biết nên đối mặt với em thế nào nữa..."
Ninh Thiên Tâm cười cười: "Em rất cảm ơn vì anh không nói sẽ đưa em một khoản tiền, Lăng Thiên, anh về đi, không có chuyện gì đâu."
"Anh..." Mạc Lăng Thiên muốn nói tới lúc đó anh ta sẽ đưa cô đi phẫu thuật, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nói như vậy chả khác gì đang nói anh ta không yên tâm cô, muốn chính mắt nhìn thấy cô phải phá cái thai đi vậy, tuy việc anh ta đang làm chính là chuyện tàn nhẫn như vậy.
"Về đi, em sẽ đổi sang bệnh viện khác..." Ninh Thiên Tâm thở dài.
Rốt cuộc, Mạc Lăng Thiên vẫn phải đứng dậy, lặng lẽ rời đi.
Cơ hồ, lúc Mạc Lăng Thiên rời khỏi cửa, nước mắt Ninh Thiên Tâm trong chớp mắt đã rơi xuống.
Thấy bên ngoài không có động tĩnh gì nữa, Ninh Tịch mới đi ra.
Vừa ra đã thấy Ninh Thiên Tâm đứng im nhìn ra cửa rơi nước mắt, cô đau lòng tới nỗi suýt nữa cầm dao lao ra ngoài...
Không cần nghĩ cũng biết kết quả của cuộc nói chuyện của hai người thế nào.
"Chị Thiên Tâm, chị thật sự buông tha anh ta sao?"
"Tiểu Tịch, đừng nói nữa, chị đã quyết định rồi... Chị muốn yên tĩnh một mình..."
Ninh Tịch không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm lấy cô một cái, sau đó rời đi, để cô ở lại một mình.
Nếu là những tên tồi tệ trước đây, Ninh Tịch có cả trăm cách để trị bọn chúng, nhưng tình huống này rõ ràng là chị Thiên Tâm đã yêu cái tên đó đến tận xương tận tủy, ngay đến chuyện này cũng không muốn làm anh ta khó xử.
Chuyện tình cảm, người ngoài như cô cũng không xen vào được.
Huống hồ, cô tự lo cho mình còn không xong.
Sau khi rời khỏi chỗ Ninh Thiên Tâm, Ninh Tịch trở về Đào Hoa Ổ.
Cứ ngồi ngơ ngẩn từ trưa cho tới lúc mặt trời sắp lặn...
Cô không nhớ đã bao lâu cô không có cảm giác này rồi, thứ bị cô vùi sâu vào lãng quên, vào tăm tối giờ như y con thú lớn đang thức dậy muốn phá lồng chui ra, như một ngọn núi lớn đang đổ lên người cô, hành hạ cô không thể thở nổi...
Sắc trời bên ngoài tối dần, Ninh Tịch trở mình bò dậy, vào phòng thay đồ nam sau đó dùng giọng điệu vô cùng thoải mái, không hề có chút dị thường nào gọi điện cho Đường Lãng: "Nhị sư huynh! Quẩy tới bến không!"
"Xì, không đi! Có đi cũng không đi với muội! Từ lúc muội yêu đương tới giờ, ra ngoài với muội chẳng thú vị chút nào!" Bên đầu kia truyền tới giọng điệu ghét bỏ của Đường Lãng.
"Đi đi, đi đi mà ~ Đợi huynh đó ~"
...
Tại quán bar số 8.
Vì Ninh Tịch nhõng nhẽo hết nước hết cái nên cuối cùng Đường Lãng vẫn tới.
Nhưng lần này, chưa được bao lâu Đường Lãng đã hối hận rồi.
Không phải vì Ninh Tịch chỉ ngồi không nói chuyện giống như trước đây, mà là vì...
Con mẹ nó, con nhóc này chơi quá đà rồi!!!