Sao Mạc Lăng Thiên lại biết chuyện này?
Ninh Thiên Tâm vừa dứt lời, Mạc Lăng Thiên cũng hoàn toàn ngẩn ra, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng cùng hoang mang: "Hóa ra là thật... Em mang thật! Có phải là lần anh uống say không?"
Thấy sắc mặt không gì có thể khó coi hơn của Mạc Lăng Thiên, trái tim Ninh Thiên Tâm đau thắt lại.
Tuy sớm biết anh sẽ có phản ứng thế này nhưng khi đối diện với hiện thực, tim cô vẫn đau không thở nổi...
Cả người Ninh Thiên Tâm run lên, cũng không biết bản thân lấy đâu ra sức lực, cố gắng trấn tĩnh nói: "Lăng Thiên, anh đang nói gì thế? Sao có thể như vậy được! Em không biết rốt cuộc sao anh biết được chuyện này, nhưng... đứa trẻ không có quan hệ gì với anh hết..."
"Không có quan hệ gì với anh?" Mặc Lăng Thiên nhấn lại từng chữ: "Vậy em có biết người khám thai cho em hôm nay ở bệnh viện là ai không? Đó là dì anh! Chính tai bà ấy nghe thấy cuộc đối thoại của em và em gái em..."
Lúc này, Ninh Thiên Tâm hoàn toàn sững sờ.
Có thế nào cô cũng không thể ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy...
Vị bác sĩ đó... thế mà lại là dì của Mạc Lăng Thiên?
Cô cố gắng nhớ lại thái độ của vị bác sĩ đó ngày hôm nay, hình như xác định được có chỗ nào đó bất thường...
"Trùng... trùng hợp vậy sao..." Ninh Thiên Tâm cắn môi, nói tiếp: "Thế chắc là dì anh nghe nhầm đấy, lúc đó em với em gái em có chút tranh cãi, là em gái em hiểu lầm, nghĩ đứa bé là con anh nên muốn tìm anh nói lí lẽ..."
Mạc Lăng Thiên nhìn cô: "Ý của em là, không phải của anh?"
Ninh Thiên Tâm: "Không phải."
Mạc Lăng Thiên cắn răng: "Được, nếu không phải của anh, vậy em nói cho anh biết, là của ai? Lần em ngủ với anh là lần đầu tiên của em!"
"Em..." Ninh Thiên Tâm bị Mạc Lăng Thiên ép lùi về sau một bước.
Đúng lúc Mạc Lăng Thiên đang sầm mặt tiếp tục bức hỏi thì phía sau lưng Ninh Thiên Tâm truyền tới một giọng nói u ám...
"Đứa bé trong bụng cô ấy là của tôi! Anh có ý kiến gì à?"
Vừa dứt lời, Mạc Lăng Thiên thấy một cô gái từ bóng tối đi ra, mặt đầy sát khí, trong tay còn cầm một con dao rất lớn.
Khiến anh ta ngạc nhiên hơn là...
Cô gái này... không ngờ cô gái này lại là...
"Cô... Tiểu... Tiểu bạch thỏ?!"
Lúc này Ninh Tịch đã tháo bộ tóc giả và cặp kính ngụy trang xuống, thế nên Mạc Lăng Thiên lập tức có thể nhận ra người trước mắt là Tiểu bạch thỏ nhà Lục Đình Kiêu.
Lúc này Tiểu bạch thỏ đang lăm lăm con dao trong tay nhìn chằm chằm vào anh ta, khiến anh ta sợ phát khiếp…
"Hừ, thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa lại cứ thích tông vào... Mạc Lăng Thiên! Đi chết đi!!!" Ninh Tịch nói rồi giơ con dao lên bổ về phía Mạc Lăng Thiên.
"A a a a!!!" Mạc Lăng Thiên co chân chạy: "Đệch! Chuyện quỷ gì thế! Ninh Tịch, cô bị điên à?"
Tại sao Ninh Tịch lại xuất hiện ở chỗ Ninh Thiên Tâm?
Không... không đúng...
Ninh Tịch... Ninh Thiên Tâm... đều là họ Ninh...
Ôi má nó chứ! Chẳng lẽ em họ của Ninh Thiên Tâm chính là Ninh Tịch?
Đây đúng thật là thiên đường có lối anh ta không đi, địa ngục không cửa lại cứ thích tông vào mà!
Nếu biết Ninh Tịch đang ở đây, có đánh chết anh ta cũng không tới đây đâu!
Ai không biết còn tưởng cô là Tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn dễ thương, nhưng sau vô số lần chứng kiến những thời khắc dũng mãnh của cô, Mạc Lăng Thiên lúc này... đã muốn điên luôn rồi.
Giờ anh ta chỉ thấy mừng vì trong tay cô là dao chứ không phải là súng...
"Má nó chứ! Mạc Lăng Thiên! Nếu anh là đàn ông thì đứng lại cho tôi!"
"Ninh Tịch, cô bình tĩnh... bình tĩnh lại một chút, có gì chúng ta từ từ nói..."
"Nói cái c* mẹ anh! Xuống địa ngục đi đồ khốn! Ngay đến người phụ nữ của tôi mà anh cũng dám động vào à!"
"Á á á! Cô làm thật đấy à!"
"Tôi cho anh ba giây, tạm biệt người anh em của anh đi đồ cặn bã!"
…