"Em cũng thế." Anh nhìn cô gái nhỏ thêm một lát nữa rồi mới quay đi.
Lúc mở cửa lên xe, Ninh Tịch đột nhiên gọi anh lại: "Lục Đình Kiêu…"
Lục Đình Kiêu quay lại nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
Những ngón tay của Ninh Tịch siết chặt thành nắm đấm...
Nhưng, cuối cùng cô chỉ vẫy vẫy tay với anh: "Lái xe cẩn thận."
"Ừm"
…
Sau khi Lục Đình Kiêu đi rồi, Ninh Tịch vẫn đứng tại chỗ đó một lúc lâu… rất lâu... mãi cho đến khi cả người tê cứng mới lê từng bước từng bước một vào trong nhà.
Có vài chuyện… cô nhất định phải nói cho anh biết.
Cho dù có khó khăn mấy đi chăng nữa… cũng phải lôi nó ra từ trong cái góc tối tăm kia ra, diệt trừ tận gốc.
Cho dù sau khi lôi nó ra ánh sáng một lần nữa, cô sẽ phải đối diện với một cảnh tượng như địa ngục khác…
...
Buổi sáng ngày hôm sau.
Trước khi đến bệnh viện, Ninh Tịch quay về nhà thay đồ đã.
Bộ quần áo thể thao lùng bùng xám xịt, mái tóc tết quê mùa, trên mặt thì vẽ đầy tàn nhang, đeo thêm một cái kính gọng đen bản to che mất gần nửa khuôn mặt, thoáng cái đã từ một mỹ nữ biến thành một cô nàng xấu xí.
Sau khi đến bệnh viện, Ninh Tịch sợ Ninh Thiên Tâm mệt, bảo cô ấy ngồi một chỗ đợi, còn cô đi xếp hàng lấy số rồi đưa cô ấy đến khoa sản đợi làm kiểm tra.
"Tiểu Tịch… thật là phiền em quá!" Ninh Thiên Tâm lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán hộ Ninh Tịch, trên mặt đầy vẻ tự trách.
"Chị! Chúng ta là ai chứ, lần sau chị mà nói thế nữa là em giận thật đấy!"
"Nhưng mà, hôm nay em không cần đi làm sao? Với… nhỡ đâu mà bị người khác nhìn thấy em ở đây…" Ninh Thiên Tâm vẫn còn lo tới những chuyện khác.
"Ôi, chị à, chị đừng có lo mà, vừa hay hôm nay em không có việc gì, mà kỹ thuật hóa trang của em xuất thần nhập hóa như thế, làm sao mà nhận ra em được cơ chứ. Ngón nghề này em thuần thục lắm rồi, em còn phải dựa vào nó để lăn lộn kiếm cơm nữa chứ, chị cứ yên tâm 100% đi..."
Ninh Tịch đang an ủi Ninh Thiên Tâm thì mắt lại liếc thấy một nam một nữ trông quen quen đi ra từ khoa chấn thương chỉnh hình* phía đối diện.
*Chấn thương chỉnh hình là chuyên khoa cung cấp dịch vụ khám và điều trị các tổn thương và bệnh của hệ thống cơ xương khớp, gồm xương, cơ, khớp và dây chằng.
Hai người này cô đúng là không thể là lơ được...
Bởi vì, nam là Mạc Lăng Thiên, nữ là Quan Tử Dao!
Mạc Lăng Thiên tay cầm một xấp hóa đơn thuốc, một tay khác cẩn thận dìu đỡ Quan Tử Dao, nhìn dáng vẻ của Quan Tử Dao hình như là bị thương ở chân.
Sau vài lần tiếp xúc, Ninh Tịch đã sớm nhìn ra Mạc Lăng Thiên có ý với Quan Tử Dao rồi, nhìn cảnh này xem ra là đang tấn công mạnh liệt à?
Ninh Tịch nhìn nhìn một lúc rồi không chú ý đến nữa, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô, chỉ cần Quan Tử Dao không ỡm ờ trước mặt Đại ma vương của cô nữa là được rồi
Ninh Tịch bĩu bĩu môi thu mắt lại, đang định nói chuyện với Ninh Thiên Tâm, trấn an chị ấy thì lại phát hiện ra sắc mắt của chị ấy có cái gì đó không đúng.
Vừa nãy còn đang bình thường cơ mà, bây giờ lại ngây ra nhìn chằm chằm vào một chỗ, môi run run, mặt thì trắng bệch…
Ninh Tịch theo bản năng nhìn theo hướng ánh mắt của Ninh Thiên Tâm phát hiện ra hướng mà cô ấy đang nhìn hình như là hướng lúc nãy Mạc Lăng Thiên và Quan Tử Dao đi ngang qua.
Này là sao? Có phải là cô nhìn nhầm rồi không?
Ninh Tịch đang ôm một bụng nghi ngờ thì bên trong vang lên tiếng đọc số của hai người, thế là cô đành vội đỡ Ninh Thiên Tâm đi vào.
Tiếp sau đó là một loạt các xét nghiệm, Ninh Tịch phát hiện ra trạng thái của Ninh Thiên Tâm cực kì khác lạ, cả quá trình mà hồn cứ như đang ở trên mây.
Cuối cùng cũng làm xong xét nghiệm, Ninh Thiên Tâm lại ngồi trước mặt bác sĩ một lần nữa, Ninh Tịch căng thẳng ngồi bên cạnh: "Bác sĩ, thế nào rồi ạ?