"Ninh Diệu Hoa, ông đừng có đánh trống lảng với tôi, chẳng lẽ những thứ đó có thể biến thành lý do để ông lừa gạt nhà họ Tô chúng tôi sao?" Giọng của Tô Hoằng Quang càng lộ rõ sự phẫn nộ.
Ninh Diệu Hoa cũng trầm giọng nói: "Về chuyện này thì xin ông thông gia cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho ông một đáp án hài lòng!"
"Được, vậy tôi sẽ cho ông thời gian ba ngày!" Cạnh một tiếng, đầu bên kia đã cúp máy
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Ninh Diệu Hoa liền đen kịt lại.
Trang Linh Ngọc lập tức truy hỏi: "Thế nào rồi, bên đó nói gì thế?"
Ninh Tuyết Lạc đứng bên cạnh, trong mắt cô ta thoáng hiện lên vẻ mưu mô, ngay lập tức trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng đau khổ nói: "Bây giờ chuyện này đã bị cô làm ầm ĩ như thế, sức ảnh hưởng của cô lại lớn nữa, chỉ e mọi người chí ít cũng tin một nửa. Những người khác thì thôi, nhưng bên nhà họ Tô, nếu đã nghe phong thanh được cái gì thì chắc chắn bọn họ sẽ điều tra đến cùng. Chuyện này… không giấu được đâu, con cũng không muốn lừa bọn họ nữa… ba mẹ, hai người không cần khó xử, con sẽ đi chia tay với Tô Diễn ngay bây giờ…"
Gương mặt của Ninh Diệu Hoa lập tức trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc: "Tuyết Lạc! Con điên rồi sao! Chuyện này làm sao có thể nói lung tung được!"
"Ba… chuyện đã thành ra như thế, thay vì để nhà họ Tô nói ra không bằng để con chủ động trước thì hơn, như thế còn có thể giữ lại chút thể diện cho bản thân, con bây giờ… đã hai bàn tay trắng, con không xứng… không xứng với anh Diễn…" Ninh Tuyết Lạc vừa nói vừa bật khóc một cách đau khổ.
"Con bé ngốc này, đừng khóc, đều là do mẹ không tốt, lúc đó khi nhìn thấy Ninh Thu Đồng xuất hiện, mẹ nên cảnh giác mới phải!" Trang Linh Ngọc đau lòng trấn an Ninh Tuyết Lạc.
Ninh Diệu Hoa đứng bên cạnh lại trầm tư suy nghĩ.
Những gì Ninh Tuyết Lạc vừa nói tuy có nông nổi nhưng cũng không phải là không có lý.
Lần trước, khi Lão gia tử lập di chúc thế nhưng lại không cho Tuyết Lạc một chút cổ phần nào, bên phía nhà họ Tô cũng đã úp mở chê bai rồi, nào đâu ra cái lý không để lại cổ phần cho cháu ruột mà lại đi chia cổ phần cho một đứa con nuôi như Ninh Tịch?
Cũng còn may là có Tô Diễn khuyên nhủ nên bên đó mới không nói gì nữa, nhưng bây giờ dù có nói thế nào cũng không được nữa rồi.
Khó khăn lắm mới liên hôn được với nhà họ Tô, nếu như cuộc hôn nhân này thất bại, đối với ông ta mà nói đây sẽ là một tổn thất cực kì lớn!
Đối với ông ta mà nói, sự tồn tại của nhà họ Tô còn quan trọng hơn là cổ phần, cái ghế chủ tịch của ông ta có thể giữ được nguyên nhân chủ yếu là do có nhà họ Tô đứng đằng sau ủng hộ.
Cho nên, dù có thế nào cuộc hôn nhân này nhất định phải giữ đến cùng!
Mà bây giờ cách duy nhất có thể chứng minh thành ý của nhà họ Ninh, nâng cao địa vị của Tuyết Lạc lên cũng chỉ có một.
Đó chính là, chuyển hết cổ phần dưới danh nghĩa của ông sang cho Ninh Tuyết Lạc.
Như thế nhà họ Tô sẽ không còn nói được gì nữa!
Nhưng mà… nếu như chuyển toàn bộ cổ phần trong tay ông sang cho Tuyết Lạc, việc lớn như thế trong lúc nhất thời ông ta thực sự rất khó đưa ra được quyết định.
Tuyết Lạc dù có tốt mấy đi nữa nhưng nói cho cùng vẫn không phải là con ruột!
Thế nên Ninh Diệu Hoa lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Mãi một lúc lâu sau, Ninh Diệu Hoa mới thở dài rồi nói: "Tuyết Lạc con đừng lo nữa, để ba tính kỹ xem xem, còn về phía Tô Diễn con cũng đừng có xúc động, ba sẽ giúp con giải quyết ổn thỏa."
Ninh Tuyết Lạc nghe thế, trong mắt lại lóe lóe lên nhưng vẫn cứ tiếp tục giả bộ đau đớn, không có bất cứ phản ứng gì, muốn ép cho Ninh Diệu Hoa phải mau chóng đưa ra quyết định.