Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1313: Không theo kịch bản

Này…

Câu này… quả thật là không khác gì lời mà Ninh Tịch vừa nói khi nãy!

Tất cả đều quay ra nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy cũng đều rất kì dị.

Chẳng lẽ vị Vân tổng này đang… làm anh hùng cứu mỹ nhân?

Dựa theo kịch bản thông thường thì có vẻ là đúng thế thật, nhưng chỉ bằng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với Vân Thâm vừa rồi, mọi người cũng đã hiểu được phần nào tính cách cái gã đầu bạc này.

Vô cùng thất thường, không cách nào phán đoán được.

Vì thế, lúc này bọn họ cũng không dám đoán ý của hắn ta là gì…

Ninh Tuyết Lạc cứ đinh ninh là Ninh Tịch sắp xấu mặt trước mọi người rồi, không ngờ giữa đường lại có người phá đám, hơn nữa người này còn là Vân Thâm - tổng giám đốc của Ức Lam, lúc này đôi môi cô ta đã bị chính mình cắn đến tím bầm.

Trước khi mọi chuyện rõ ràng, cho dù trong bụng Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc có nghi ngờ đến mấy thì cũng không dám có bất cứ hành động gì thiếu suy nghĩ…

"Sao nào?" Vân Thâm nhấp một ngụm rượu, trong mắt ánh lên vẻ gì đó khiến người ta không tài nào đoán được

"..." Lúc này, Tiền Tài Tuấn đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, lão ta nhanh chóng tính toán.

Rốt cuộc là cái tên trước mặt có ý gì.

Là cố ý giúp con ả này hay chỉ đơn thuần là rảnh rỗi sinh nông nỗi muốn xem người ta uống rượu.

Thật đúng là… không đoán được!

Nhưng đây là 100.000 vạn đấy! Là 100.000 đấy!

Vốn lão ta cho rằng chỉ cần lấy dăm ba chục nghìn vạn là đã có thể hoàn thành dự án này của mình rồi, nhưng bây giờ lại đụng phải con số lớn như thế, đừng nói là lão mà bất cứ ai ở đây cũng đều cũng phải động lòng…

Lại nói người có vị thế cao như Vân Thâm một lời đáng giá ngàn vàng sao có thể ăn nói linh tinh như con bé này được!

Lão thật muốn cảm ơn con nhóc này đã tạo cho lão một cơ hội tốt như thế!

Nghĩ tới đây, Tiền Tài Tuấn nhanh chóng đưa ra quyết định: "Này có là gì, chỉ cần Vân tổng thích thì chút việc nhỏ này có là gì! Vừa hay Tiền mỗ tôi đây khác thì chưa chắc nhưng rượu thì vẫn uống được!"

Nói xong, Tiền Tài Tuấn liền hít sâu một hơi, cầm một chén rượu trên quầy lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại cầm một chén khác lên…

Vân Thâm cười mà như không cười đứng bên cạnh xem, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc qua người nào đó…

Mọi người vây xem Tiền Tài Tuấn uống rượu như nước thế kia thì ai nấy cũng đều hơi giật mình.

"Mẹ kiếp, nhiều rượu thế mà! Tiền Tài Tuấn không sợ uống chết à? Cho dù tửu lượng có tốt thì cũng không thể uống như thế được!"

"Tôi thấy lúc trước ông ta cũng uống không ít rồi, nếu cứ uống tiếp thế này không chừng sẽ có án mạng đấy…"

"Nhưng quả thật dạo này Tiền Tài Tuấn đúng là cũng rất thiếu tiền, cơ hội tốt như thế, cũng chỉ là vài chén rượu thôi, ai mà không muốn chứ! Là ông, ông có muốn không?"

"Nói vớ vẩn, đương nhiên là tôi tình nguyện rồi!"

...

Mắt Tiền Tài Tuấn càng lúc càng đục ngầu, bộ dạng như sắp ngã gục xuống rồi mà vẻ mặt Vân Thâm vẫn chẳng thay đổi chút nào, con ngươi lộ ra một tia sáng khiến con người ta rét lạnh...

Tiếng xì xào ngày càng nhỏ dần.

Mắt thấy cái bụng lão già họ Tiền kia càng có xu thế giống quả bóng bay, Ninh Tịch không khỏi đưa tay lên nhéo nhéo mi tâm của chính mình.

Cuối cùng Tiền Tài Tuấn cũng đã uống hết chỗ rượu trên bàn: "Vân… tổng đã… đã thấy hài lòng chưa?"

Vân Thâm nghe vậy thì nhướn mày nói: "Ơ, tôi chỉ đùa một chút thôi mà, không ngờ Tiền tổng lại tưởng là thật, ông đúng là thật đáng yêu."

Nếu những lời này chỉ là... lời nói đùa thì sao lại trơ mắt nhìn ông ta nốc cả một đống rượu như thế.

Thật đúng là biết cách làm người ta thổ huyết mà!

"Cậu…" Tiền Tài Tuấn trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không tài nào tin nổi, muốn làm ầm lên nhưng lại không dám, khuôn mặt ông ta lúc này phải nói là vặn vẹo đến đặc sắc.

Này... này là... ông ta bị đùa bỡn sao?

Những người khác trong căn phòng nghe Vân Thâm nói thế cũng ngẩn hết ra, đồng thời cũng ngộ ra được một điều cái tên đầu bạc này là một tên sẽ không bao giờ dựa theo các kịch bản thông thường…