Lúc Giang Mục Dã và Diệp Dĩnh đuổi theo tới nơi thì đã chậm mất một bước, Ninh Tịch và Mạc Thần Tu sớm đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
"Chết tiệt!" Giang Mục Dã chửi một câu.
Diệp Dĩnh tỏ ra sốt sắng, lo lắng không thôi: "Làm sao giờ, phải mau tìm được người! Chắc Ninh Tịch sẽ không sao chứ?"
Giang Mục Dã nhìn cô, thở dài nói: "Tôi cũng sợ Ninh Tịch không nhịn nổi mà đánh tàn phế tên đó mất..."
Diệp Dính: "Hả?"
...
Cùng lúc đó, trên tầng thượng không người.
Mạc Thần Tu chặn lại lối ra duy nhất, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, nghiến răng nhả ra hai chữ: "Đường Tịch..."
Hồi đó, lúc Ninh Tịch chỉnh Mạc Thần Tu cô dùng thân phận giả của mình là Đường Tịch, nên mới khiến anh ta bao lâu nay luôn nghĩ cô là đàn ông, mãi cho tới khi cô đóng bộ phim Người Tìm Mộng kia.
Sau khi vô tình thấy chàng trai trong phim, Mạc Thần Tu liền đơ cả người.
Khiến anh ta sững sờ hơn là, không ngờ chàng trai này lại là một cô gái đóng giả trai!
Ninh Tịch... Đường Tịch...
Rốt cuộc hai người này có phải là một người không...
Sau khi Mạc Thần Tu biết được chuyện này, cả ngày đều đắm chìm trong sự giằng co, nhưng lại không dám xác nhận, mãi cho đến cơ hội lần này.
Trước lúc tới đây, anh ta cũng do dự mất mấy hồi nên mới tới muộn như vậy.
Thế nhưng, ngay giây phút mới gặp mặt anh ta liền biết, người trước mặt mình chính là Đường Tịch! Chính là Đường Tịch chứ không phải ai khác!
Anh ta phải cố gắng kiềm chế hết sức mới không bổ nhào tới ngay lúc đó, nhưng sự căm phẫn trong lòng lại không có cách nào giảm bớt được, thế nên anh ta mới cố tình gây sự với Lí Nhạc Khải.
Mạc Thần Tu bước từng bước tiến lại gần, sắc mặt vô cùng kém, "Tròn ba năm rồi, cô để tôi tìm cô cũng khổ quá nhỉ!!!"
Ninh Tịch khoanh tay trước ngực, nhíu mày nói: "Hửm? Tìm tôi làm gì?"
"Sau lần đó, tôi không cương lên được với phụ nữ nữa, cô nói xem tôi tìm cô làm gì!" Mạc Thần Tu hận không thể bóp chết người trước mặt.
Ninh Tịch nghe vậy hơi giật mình, đệch mẹ! Tên Mạc Thần Tu này bị liệt thật rồi à?
Cô thật sự có chút bất ngờ đấy...
Còn tưởng cùng lắm cũng chỉ chỉnh anh ta có chút, để anh ta hơi ám ảnh tâm lí tí thôi, không ngờ tác dụng lại mạnh thế này! Cô đúng là giỏi quá mà! Cô phục cô quá!
Hóa ra hình tượng cấm dục của Mạc Thần Tu không phải chỉ là giả bộ, mà anh ta thật sự không dậy nổi hứng thú với phụ nữ nữa.
Ninh Tịch trầm ngâm một hồi, sau đó nói: "Thế nên... anh muốn chơi "gay" với tôi à?"
"Câm miệng!!!" Mạc Thần Tu bỗng như một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Giờ anh ta không muốn nghe thấy cái chữ "gay" này chút nào hết, đồng âm cũng không được!
Mạc Thần Tu nổi đầy gân xanh trên trán: "Đường Tịch, cô nghe cho rõ tôi nói đây, trước mắt cô chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là hẹn hò với tôi!"
Lúc nói xong câu này, trên mặt Mạc Thần Tu có hơi mất tự nhiên, anh ta lại bồi thêm một câu: "Hừ, ít nhất cô còn là phụ nữ không phải sao?"
Có trời mới biết lúc anh ta phát hiện mình có cảm giác với Ninh Tịch mặc đồ nữ anh ta có tâm trạng thế nào...
Anh ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ phải nói lời từ biệt với phụ nữ, cả đời này sẽ không "lên" được nữa chứ.
Tất nhiên lúc nói ra miệng thì anh ta chắc chắn không thể thừa nhận chuyện này được!
Ninh Tịch nhún vai, trưng ra vẻ mặt tội lỗi: "Thật ngại quá, tôi có bạn trai mất rồi!"
Mạc Thần Tu ngẩn ra, sau đó lại tỏ ra không có ngại gì hết: "Không sao, tôi không để bụng chuyện đó."
Chết tiệt, trong lúc anh ta sống từng ngày trong dằn vặt và đau khổ thì cô lại vui vẻ không hề có chút trách nhiệm nào mà đi có bạn trai!!!
Ninh Tịch lườm anh ta: "Anh không để ý nhưng tôi để ý được không? Anh tưởng ai cũng vô liêm sỉ như anh chắc!"