Phải biết là hai người đàn ông đang trong cơn giận dữ nên sức lực khi đánh nhau tuyệt đối không hề nhẹ, lúc này mà xông vào kiểu gì cũng bị liên lụy.
Cho nên, kể cả là Tần Nhiên, Hàn Doãn Thừa hay là Lạc Phàm, toàn bộ đều khoanh tay đứng nhìn không có ý định ra can.
Đùa à, có biết bọn họ mua bảo hiểm cho cơ thể đắt đến mức nào không, mua bao nhiêu tiền không? Chỉ xây xước chảy máu tí thôi là làm chậm trễ công việc, tất cả đều là tiền đấy! Tùy tiện lao ra cản nhỡ đâu bị ăn một đấm vào mặt thì ai đền?
Mà trong khoảnh khắc nắm đấm của Mạc Thần Tu và Lý Nhạc Khải sắp đụng vào nhau, Ninh Tịch một tay gạt cổ tay của Lý Nhạc Khải ra, một tay khác vững vàng tóm chặt nắm đấm đang lao vùn vụt đến của Mạc Thần Tu.
Chớp mắt "hai con thú hoang" này đã bị tách ra.
Nắm đấm của Mạc Thần Tu bị Ninh Tịch tóm lại rụt phắt về như thể chạm phải điện, gương mặt rõ khó coi, nhất thời chẳng còn hứng thú đánh đấm với Lý Nhạc Khải nữa.
Lý Nhạc Khải lại không chịu cứ thế bỏ qua cho, vừa mới bị đẩy ra lại đỏ mắt nhào về phía Mạc Thần Tu.
Ninh Tịch liền túm chặt lấy vai phải của Lý Nhạc Khải, nói bên tai anh ta: "Có chuyện gì hai người tự hẹn nhau ra chỗ nào đấy rồi muốn giải quyết thế nào thì tùy, hà tất phải khiến một cô gái khó xử?"
Lý Nhạc Khải nhìn Diệp Dĩnh hai mắt đỏ hồng, luống cuống đứng bên cạnh, nắm đấm đang siết chặt lúc này mới được buông xuống.
Thực ra Diệp Dĩnh là một đứa máu M nên thích cái sự hư hỏng của của Mạc Thần Tu nhưng lúc Ninh Tịch xuất hiện như một cơn gió chắn giữa hai người, khoảnh khắc Ninh Tịch nói ra câu đó, nhân sinh quan của Diệp Dĩnh hình như bị nứt vỡ một ý.
Cô hình như…
Đã thay lòng đổi dạ mất rồi…
Trong tình cảnh bao nhiêu nữ nhân viên trong công ty đều mê mệt Ninh Tịch như thế, cô cũng chẳng chút dao động, cảm thấy dù sao trong phim có giả nam giống thế nào đi chăng nữa cuối cùng vẫn là nữ mà thôi.
Nhưng mà bây giờ… men, quả đúng là men cực kì luôn ấy!!!
Cách đó không xa, Giang Mục Dã nhìn cái vẻ hai mắt sáng rực của Diệp Dĩnh, trên trán lại có mất cái vạch đen.
Đó, mới có mấy chốc thôi lại cưa đổ một cô em nữa rồi này.
Mạc Thần Tu vẫn nhìn chằm chằm vào cái tay bị Ninh Tịch đụng phải, vẻ mặt vô cùng quỷ dị, cũng không biết đang nghĩ cái gì nữa.
Lý Nhạc Khải chắc cũng nghĩ đến tính quan trọng của quảng cáo lần này, nên cũng đã bình tĩnh lại được đôi chút, mâu thuẫn giữa hai người tạm thời được đè xuống.
Diệp Dĩnh vội vã chuyển sự chú ý của bọn họ bằng cách dẫn bọn họ đến phòng đa năng, nơi diễn ra buổi casting.
Tần Nhiên thong thả phủi quần áo đứng dậy, miệng còn lầm bầm: "Không ngờ giữa Mạc Thần Tu và Lý Nhạc Khải còn có bí mật kinh thiên động địa đến thế..."
Lúc Tần Nhiên nói vậy, tuyệt đối không ngờ được bí mật giữa Mạc Thần Tu và Ninh Tịch còn kinh thiên động địa hơn!
Lúc đoàn người đi ngang qua khu công nhân viên, nhìn thấy cảnh những mỹ nam ngàn năm có một của giới giải trí tề tựu một chỗ, nếu như không phải có Boss trấn áp, bọn họ lúc này đã sớm nhào lên mất rồi!
Rất nhanh sau đó bọn họ đã đến địa điểm casting.
Cái gọi là casting chẳng qua cũng chỉ là cho có mà thôi, để bọn họ diễn thử một đoạn của mình trong kịch bản quảng cáo trước mặt đạo diễn.
Đạo diễn lần này chính là đạo diễn quay quảng cáo số 1 trong nước - Mạch Hoài An, dù có là người nổi tiếng như bọn họ nhìn thấy ông ta cũng phải khách khí chào hỏi.
"Đạo diễn, người đã đến đủ rồi!" Diệp Dĩnh lên tiếng.
Lúc này Mạch Hoài An vừa mới chuẩn bị xong các thiết bị và đạo cụ, thấy thế liền liếc bảy người đằng sau Diệp Dĩnh một cái, vẻ mặt ông ta có chút hưng phấn, hiển nhiên là ông ta rất có hứng thú khi quay đoạn phim quảng cáo lần này.
"Đạo diễn Mạch, chào ông, chiếc ấm tử sa lần trước ông dùng có thích không?" Lạc Phàm là người đầu tiên bước lên trước chào hỏi.