"Ngài... bạn gái của ngài... là Ninh Tịch... làm sao có thể... tại sao lại là Ninh Tịch.... không thể nào! Tuyệt đôi không thể như vậy!" Tô Dĩ Mạt máy móc lắc đầu lầm bà lẩm bẩm.
Sắc mặt Triệu An Hinh xám ngắt, ngã ngồi trên mặt đất. Trời ơi!
Sai rồi! Tất cả đều sai rồi!
Vừa mới nãy nhìn thấy Lục Đình Kiêu thì phản ứng đầu tiên của Triệu An Hĩnh là nhầm số phòng, làm sao có thể ngờ nhân viên phục vụ kia hoàn toàn nói không sai!
Người bạn gái thần bí được Lục Đình Kiêu vô cùng sủng ái, tình cảm nồng cháy kia... lại là Ninh Tịch!!!
Hơn nữa dựa theo những tin tức mà Lục cảnh Lễ đã nói ra thì hai người họ đã tới lui một thời gian dài...
Khó trách, tại sao ban đầu Lục cảnh Lễ lại tự mình đào Ninh Tịch đến, rồi còn để Lâm Chi Chi dẫn dắt...
Khó trách, tại sao Lục Đình Kiêu chua bao giờ tham sự lễ kỷ niệm thành lập công ty, nhung năm nay lại đến dự...
Khó trách, tại sao Lục Đình Kiêu lại cự tuyệt Tô Dĩ Mạt, sau đó lại rút trúng số của Ninh Tịch...
Triệu An Hĩnh cảm thấy cô ta sắp điên rồi, điều khiến cô ta sợ hãi hơn là Ninh Tịch đã phát hiện ra kê hoạch của bọn họ... nếu vậy thì chắc chắn Lục Đình Kiêu cũng biết rồi!
Hơn nửa đêm Lục Đình Kiêu lại đến đây, chỉ sợ là vì chuyện này nên mới đến?
Bọn họ định bẫy người phụ nữ của Lục Đình Kiêu, thậm chí còn muốn đưa cô lên giường của Tôn Triết Bằng.
Xong rồi...
Lần này, tất cả mọi thứ đều xong rồi...
cả người Triệu An Hĩnh run cầm cập, dưới sự hoảng sợ đột nhiên cô ta quỳ thẳng xuống sàn: "Ninh Tịch... cô Ninh! Tôi không cố ý! Tôi thật sự không cố ý! Mọi thứ đều là do Tô Dĩ Mạt cả! Là cô ta nói muốn đưa cô lên giường của Tô Triển Bằng để lấy lòng ông ta, là cô ta gọi phóng viên tới, cũng là cô ta nghe nói cô ở chung phòng với người đàn ông khác liền muốn chạy tới bắt gian... Từ đầu đến cuối tôi chỉ nghe lệnh mà làm việc thôi! cô Ninh, cầu xin cô tha thứ cho tôi lần này đi!"
Lúc này Triệu An Hỉnh hận không thể dùng một cái tát đập chết mình, cô ta mù mắt rồi! Đang êm đang đẹp cung phụng một tên giả mạo như Bồ tát, thậm chí còn giúp đồ giả đi hãm hại người thật!
Phải biết rằng Lục Đình Kiêu hoàn toàn không phải một thương nhân bình thường như những gì anh thể hiện. Chì bằng việc có thể tàn nhẫn mà một tay đem nội loạn của Lục thị ổn định lại rồi chì dùng một thời gian ngắn ngủi đã đẩy tập đoàn Lục thị lên một tầm cao mới, sản nghiệp vượt qua cả thị trường Đông Nam Á mà trải rộng khắp thể giới cũng đủ biết Lục Đình Kiêu là một người như thê nào!
Anh ta muốn bóp chết cô dễ dàng bóp chết một con kiến nhỏ.
Tô Dĩ Mạt vẫn đang ngây người, cô ta không ngờ Triệu An Hình lại trở mặt ngay tại chỗ như thế, thậm chí còn đem mọi chuyện đẩy lên người cô ta! Hình tượng nữ thần có muốn cố cũng chẳng giữ được nửa nên Tô Dĩ Mạt lạc giọng rú lên: "Triệu An Hĩnh! Tao xé rách cái miệng mày! Ban đầu rõ ràng là một tay mày điều khiển dư luận muốn lợi dụng danh tiếng của ngài Lục, chuyện tối nay cũng đều do mày làm mà mày dám đẩy lên người tao..."
cô ta hận! Thật hận! Tại sao người phụ nữ của Lục Đình Kiêu không phải là cô ta, cho dù hôm nay người kia có là bất kỳ ai cô ta cũng có thể chấp nhận, nhưng tại sao lại là Ninh Tịch! Tại sao hết lần này tới lần khác đều là Ninh Tịch!!!
Lúc này Tô Dĩ Mạt cũng hối hận vô cùng, tại sao cô ta lại chạy đi hãm hại Ninh Tịch chứ, nêu không có chuyện đêm nay thì có lui mười ngàn bước cô ta vẫn là một ngôi sao lớn cao cao tại thượng, nhưng mà bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn...
Nhìn hai người kia cãi nhau ầm ĩ, khuôn mặt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu lại có thêm chút mất kiên nhẫn.
Sau đó lập tức có mấy vệ sĩ áo đen không biết chui từ đâu ra, bọn họ lấy tốc độ cực nhanh lôi hai người kia đi...