Ai ngờ còn chưa dứt lời Tô Dĩ Mạt đã nổi giận đùng đùng.
"Triệu An Hinh! Chị có ý gì đây! Chị coi tôi là loại đàn bà rẻ tiền bán thân xác giống những con đàn bà khác trong giới giải trí sao!"
Tô Dĩ Mạt vừa dứt lời thì sắc mặt Lương Bích Cầm có chút không tốt.
Cái gì gọi là rẻ tiền, cái gì gọi là bán thân xác... chính cô ta vì muốn giữ được vai diễn chính của những bộ phim trước mà phải lên giường với biết bao lần với đạo diễn rồi chủ đầu tư, chẳng lẽ trong mắt Tô Dĩ Mạt thì cô ta cũng chỉ là loại đàn bà rẻ tiền, chỉ còn mình là băng thanh ngọc khiết sao?
Triệu An Hinh cũng có chút bất mãn, nhưng vẫn chỉ dằn lòng xuống khuyên nhủ: "Dĩ Mạt, cô xem cô đang nói cái gì vậy, cái giới này chẳng phải vẫn là như thế sao? Cô lăn lộn lâu như thế chẳng lẽ còn không rõ? Vừa nãy tôi nghe được cái quảng cáo kia đã rơi vào tay Ninh Tịch rồi, thậm chí cả hợp đồng đại diện của cô cũng bị cô ta cướp, phim mới của Quách Khải Thắng còn đặt trước Ninh Tịch thủ vai chính... Nếu cô còn suy nghĩ không thấu đáo thì cứ đợi bị Ninh Tịch dẫm lên đầu xem có sáng mắt ra không!"
Tô Dĩ Mạt cắn môi, sắc mặt càng trở nên âm trầm: "Không... tôi tuyệt đối không muốn lên giường với lão già đáng ghét đó!"
Từ Lục Đình Kiêu thần thánh trở thành một lão già bụng phệ hơn 50 tuổi háo sắc như quỷ đói - Tôn Triển Bằng, làm sao cô ta có thể tiếp nhận nổi!
Lương Bích Cầm không nhịn được nữa nhỏ giọng nói: "Chị họ, Lục Đình Kiêu đã phủi sạch quan hệ với chị rồi, chị còn thủ thân như ngọc vì ai..."
"Mày! Hỗn xược!" Tô Dĩ Mạt tát thẳng tay vào mặt Lương Bích Cầm.
Hiện giờ ngay cả Lương Bích Cầm cũng dám ăn nói như vậy với cô ta.
Lương Bích Cầm tủi thân ôm mặt hét lớn: "Em nói sai sao! Sự thực chính là như vậy! Tại sao em phải làm mà chị lại không thể làm chứ! Chị cho rằng chị vẫn là bà chủ Lục thị cao cao tại thượng sao! Lục Đình Kiêu căn bản là chẳng coi chị ra gì, thế mà chị còn cố làm ra vẻ thanh cao, chị muốn tất cả chúng ta đều xong đời sao?"
Thiệt cho cô ta vẫn tôn sùng người chị họ này như Hoàng hậu nương nương mà ninh nọt, mỗi ngày đều phải cẩn thận dè chừng, tự hạ thấp mình. Kết quả hiện tại Tô Dĩ Mạt còn chẳng dám bước chân ra cửa, vẫn ảo tưởng về những vinh hoa phú quý vô hình!
"Đừng ồn nữa!" Triệu An Hinh cau mày: "Dĩ Mạt, Bích Cầm nói hơi khó nghe nhưng đó là sự thật! Tuy Tôn tổng không bằng Lục Đình Kiêu, nhưng người trẻ tuổi lại có thể đạt được vị trí cao như Lục Đình Kiêu thì được mấy người?"
Cả người Tô Dĩ Mạt run lên, đôi mắt cô ta đục ngầu lạnh giọng nói: "Ai nói muốn lấy lòng Tôn Triển Bằng thì tôi phải tự mình lên giường với lão?"
"Ý cô là..." Triệu An Hinh trầm ngâm.
"Chẳng phải có tin đồn Tôn Triển Bằng kia có ý tứ với Ninh Tịch sao?" Giọng điệu Tô Dĩ Mạt càng ngày càng lạnh.
"Chuyện này quả thật cũng từng nghe nói, trong bữa tiệc từ thiện nào đó Tôn Triển Bằng vì Ninh Tịch mà giằng co với một tên nhà giàu nào đó!" Nói tới đây lại nghĩ đến chuyện có một fan hâm mộ sẵn sàng bỏ cả 10.000 vạn ra vì Ninh Tịch thì Triệu An Hinh có chút ghen tỵ.
Nếu Tô Dĩ Mạt cũng có nhan sắc như Ninh Tịch thì muốn vịn vào người quyền quý cỡ nào cũng được! Kể cả có đi dụ dỗ Lục Đình Kiêu thì cũng có phần thắng.
Đáng tiếc...
Lương Bích Cầm nghe vậy cũng bị hấp dẫn sự chú ý: "Ý của chị là... đưa Ninh Tịch cho Tôn Triển Bằng? Nhưng Ninh Tịch rất giảo hoạt, cô ta lăn lộn lâu như thế mà có tin đồn cô ta dây dưa với đại gia nào đâu, xem chừng là cô ta đang đợi một hậu trường vững chắc nào đó, làm sao mà dễ dàng đưa cô ta cho lão già kia được..."
Triệu An Hinh lắc đầu một cái, trong mắt lóe sáng: "Cách này cũng không phải không được!"
Hiện tại nhân khí của Tô Dĩ Mạt đã rớt xuống đáy vực, kể cả bây giờ có tới tận cửa tìm Tôn Triển Bằng thì chưa chắc ông ta đã ưng, thậm chí còn coi thường bọn họ không chừng. Nhưng nếu nghĩ cách giúp ông ta đoạt được Ninh Tịch thì chưa biết chừng hiệu quả còn tốt hơn...
Đầu óc Triệu An Hinh hoạt động nhanh chóng, may mắn gần đây đúng là có một cơ hội rất tốt!
Có thể chuyển mình hay không chỉ cần một bước này!
Lấy tình hình hiện tại của Tô Dĩ Mạt thì phải nhanh chóng tìm được một người chống lưng vững chắc để ổn định thế cục.