Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1103: Cô thật là vui tính

Lục Đình Kiêu nói xong liền đưa mắt về phía Ninh Tịch, không ngờ lại thấy Vương Thánh Triết đang ngồi trước mặt cô.

Khuôn mặt lạnh lùng của anh hơi đổi sắc, chỉ để lại một câu "Xin lỗi không tiếp chuyện được" rồi đi về phía Ninh Tịch.

...

Khu vườn này của nhà họ Mạc rất độc đáo, cảnh sắc cũng rất mỹ lệ. Ở phía trên chỗ Ninh Tịch ngồi là một khóm dây leo nở đầy hoa, phía bên cạnh là những bông hoa thủy tiên xinh đẹp và một mặt hồ phản chiếu ánh trăng.

Cơ tiếc là cảnh có đẹp đến mấy cũng không khiến Ninh Tịch không để tâm tới Lục Đình Kiêu và Quan Tử Dao được.

Thiệt tình, hai người này nói cái gì mà lâu thế!

Thật đáng ghét!

Trong bữa tiệc này cũng có không ít thanh niên tuấn tú hoặc những người muốn tìm vợ cho con trai như Mạc Kiến Chương để mắt tới Ninh Tịch. Nhưng còn chưa kịp ra tay thì đã trông thấy Vương Thánh Triết đi về phía Ninh Tịch.

Trông thấy Vương Thánh Triết lại bắt đầu "trêu hoa ghẹo nguyệt", mọi người liền tiếc hận không thôi, cô gái này thoạt nhìn đơn thuần, chỉ mong đừng bị tên đó lừa!

Nhà họ Vương cũng là một trong những danh gia vọng tộc ở Đế Đô, năng lực của bản thân Vương Thánh Triết cũng không tồi, chỉ tiếc là quá ham mê sắc đẹp nên bị người khác lên án.

Ninh Tịch đang tò mò không biết Lục Đình Kiêu và Quan Tử Dao nói gì với nhau thì đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô: "Vị tiểu thư này, xin hỏi chỗ này đã có ai ngồi chưa?"

Người này mặc một bộ vest kiểu cách theo phong cách Anh, trông vừa lịch sự vừa tao nhã, tướng mạo cũng tầm trung trung thôi nhưng phối với bộ đồ này cũng được xem như là một vị công tử lịch lãm. Chỉ tiếc, đôi mắt kia đục ngầu vô thần kia đã tố cáo bản chất ăn chơi sa đọa của gã.

Nhưng mà, gã ta là người thế nào thì cũng chẳng liên quan đến cô, cô vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lục Đình Kiêu và nhạt nhẽo trả lời: "Có người rồi!"

Tình tiết không như dự đoán khiến Vương Thánh Triết hơi sửng sốt, sau đó liền cười nói: "Cô thật là vui tính, tôi đã để ý cô nãy giờ rồi, hình như cô chỉ đi một mình thôi mà."

Ninh Tịch sa mạc lời, đã biết rồi còn hỏi làm quái gì.

Vương Thánh Triết thấy Ninh Tịch không phản ứng lại thì càng hưng phấn, hai mắt đảo đảo quét cả người Ninh Tịch một lượt.

Vương Thánh Triết là loại đàn ông duyệt qua vô số phụ nữ thế nên đối với những thứ phụ nữ mà hứng thú gã đều biết rõ, vì vậy liền nhanh chóng tìm được chủ đề: "Bộ váy đang mặc trên người cô là của Tắc Linh đúng không?"

Nghe thấy hai chữ Tắc Linh, Ninh Tịch mới có chút phản ứng: "Đúng thế, sao nào?"

Vương Thánh Triết thấy bắt đúng chủ đề thì liền tự đắc, bèn tiếp tục men theo chủ đề này: "Đây là bộ bán sẵn thôi đúng không?"

"Đúng vậy." Ninh Tịch gật đầu, lại muốn xem xem rốt cuộc cái gã này muốn nói gì.

"Cô không có ý định đặt hàng cao cấp sao? Nghe nói những đơn đặt hàng cao cấp của Tắc Linh đã xếp đến tận nửa năm sau rồi, giờ muốn đặt một đơn cũng không dễ... Có điều, tôi có quen với nhân viên bên đó, nếu cô thích, tôi có thể đặt giúp cô một bộ!" Vương Thánh Triết hiến ân cần.

Ninh Tịch cười cười: "Sao tôi lại không biết xấu hổ thế được! Vô công bất thụ lộc1mà!"

1 Vô công bất thụ lộc: Không làm gì sao dám hưởng.

Vương Thánh Triết nghe vậy liền cho là có hi vọng, thái độ lại càng thêm ân cần: "Cô khiêm tốn quá rồi, người đẹp như cô, chỉ xuất hiện thôi cũng đã là công lao rồi! Công lao khiến người khác mát mắt!"

Vương Thánh Triết nói xong lại liếc nhìn dung mạo của cô gái, sống mũi tinh xảo, đôi môi anh đào hồng nhuận cùng với vòng eo nhỏ nhắn mềm mại như cành liễu ẩn dấu sau chiếc sườn sàm…