"Dạ? Cái gì ạ?" Trang Khả Nhi khó hiểu, không biết Ninh Tịch muốn mượn cô thứ gì.
Lúc ra khỏi nhà Trang Khả Nhi đã thay một bộ váy liền màu trắng, phần cổ tay có trang trí bằng một cái nơ rút, Ninh Tịch khẽ kéo nhẹ một đầu dây, chiếc nơ đã lập tức bị rút ra: "Cái này."
"Được ạ… nhưng mà anh dùng thứ này làm gì?" Trang Khả Nhi càng không hiểu ra làm sao.
Vẻ mặt Trang Liêu Nguyên khẽ biến, chẳng nhẽ cô nhóc này muốn…
Trang Vinh Quang thì lại tỏ vẻ mất hứng ra mặt, mịa! Sắp bị hành chết rồi mà vẫn còn không quên chạy tới chim chuột với chị cậu ta, tên khốn này đúng là muốn chết không có chỗ chôn đây mà!
Dưới ánh mắt của mọi người, Ninh Tịch bước tới trước bia bắn rồi buộc đoạn dây lụa lên mắt bịt lại, sau đó giơ súng bắt đầu bắn.
"Đoàng -- "
"Đoàng -- "
"Đoàng -- "
...
Bắn xong, bảng điện tử nhanh chóng báo điểm: "Mười phát 10 điểm, tổng 100 điểm!"
Bắn trong lúc bịt mắt!!!
Trang Vinh Quang vốn đang chuẩn bị xem kịch vui thì há hốc mồm đứng đó, cả người y như bị sét đánh trúng.
Tên khốn này… bịt mắt… mà vẫn bắn được mười phát 10 điểm!
Sao có thể như thế được!
Việc này hoàn toàn không thể!
Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ cậu ta mới chỉ thấy ba mình làm được như thế!
Rốt cuộc tên này là thần thánh phương nào!
Trang Khả Nhi cũng không thể ngờ Ninh Tịch lại mượn dây lụa của mình để bịt mắt, cô sửng sốt nửa ngày mới thét lên một tiếng hưng phấn chói tai: "AAA... Anh Tịch, anh giỏi quá đi mất!!! "
Ngay cả Trang Liêu Nguyên cũng phải thay đổi vẻ mặt, cặp mắt chim ưng vẫn luôn bình tĩnh lúc này đây lại tràn đầy kích động.
Đứa trẻ này… đúng là mang đến cho ông hết bất ngờ này đến bất ngờ khác…
Bắn mười phát 10 điểm tuy là khó nhưng cũng không phải là không thể thực hiện được, chỉ cần là cao thủ đã qua huấn luyện thì việc này không tính là gì.
Nhưng mà, bắn được 10 điểm trong tình huống bị bịt mắt thì đây không chỉ đơn giản là đã được qua huấn luyện nữa rồi, phải có cả thiên phú cực cao và trực giác vô cùng nhạy bén nữa thì mới có thể làm được như vậy.
Rất nhiều tay súng tuyệt đỉnh cứ đến một trình độ nhất định sẽ không thể tiến thêm được nữa bởi vì thiếu cái gọi là "trực giác nhạy bén". Nhất là trong thực chiến, hoàn cảnh hỗn loạn như thế, mục tiêu không thể cứ đứng yên một chỗ chờ anh bắn được, vào lúc này, sự nhạy bén là vô cùng quan trọng…
"Đứa… đứa trẻ này…" Lúc này lại có tiếng Trang Tông Nhân truyền đến từ đằng sau.
Trang Liêu Nguyên kinh ngạc xoay người: "Cha, sao cha lại tới đây?"
"Nghe nói Vinh Quang chịu cầm súng, cha có thể không đến à!" Tuy rằng Trang Tông Nhân nói thế nhưng ánh mắt lại rơi vào chàng trai trẻ đứng bên cạnh Trang Vinh Quang: "Liêu Nguyên, đây là con cái nhà ai? Thủ pháp bắn súng đúng là khó có được! Là cấp dưới của con à?"
Trang Liêu Nguyên nghe vậy bèn cười khổ: "Nếu là cấp dưới của con thì chắc con nằm ngủ cũng cười mà tỉnh mất."
"Vậy đứa trẻ này là ai?" Trang Tông Nhân khó hiểu.
"Thật ra cha cũng quen đấy, đứa trẻ này chính là cô bé đã cứu cha ở bờ sông hôm đó - Ninh Tịch, chỉ là hôm nay con bé mặc đồ nam thôi." Trang Liêu Nguyên trả lời.
"Cái gì! Là cô bé đó sao! Là cô nhóc lần trước cứu cha á?"
"Đúng vậy ạ."
Vẻ mặt Trang Tông Nhân đầy khiếp sợ, đồng thời lại càng thêm tò mò: "Một cô bé mà lại giỏi giang đến vậy, rốt cuộc là con cái nhà ai?"
Trang Liêu Nguyên: "Nhà chúng ta."