Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 960: Chuyện gì anh cũng muốn đích thân làm cho cô

Minh Ngữ Tiền cũng không ngờ Minh Ngữ Đồng lại dứt khoát như vậy. Anh chỉ mới ra ngoài một chút, Minh Ngữ Đồng đã đặt cọc nhà luôn rồi.

***

Ngày thứ hai, trời vừa sáng, thím Hoắc đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho Phó Dẫn Tu và Tiểu Cảnh Thời. Vừa xuống đến phòng khách thì thấy đèn trong nhà bếp đang sáng.

Phó Dẫn Tu đang đứng trước bếp. Một mùi thơm ngào ngạt truyền đến.

Thím Hoắc kinh ngạc, Phó Dẫn Tu đến cả nấu mì ăn liền cũng không biết, bây giờ lại đang hầm canh sao?

“Cậu chủ?”

Phó Dẫn Tu vẫn phản ứng rất mạnh, đột ngột xoay người lại, nhìn thấy là thím Hoắc, còn có chút lúng túng.

“Cậu chủ, cậu đang hầm canh sao?” Thím Hoắc nhìn chiếc nồi đất đang được ninh trên bếp.

“Ừm. Tôi từng hỏi qua Trương lão, ông ấy liệt kê cho tôi một số đơn thuốc bồi bổ trừ hàn, hôm nay tôi nấu thử, sau đó mang sang cho Ngữ Đồng.” Phó Dẫn Tu giải thích.

Nhưng đến cả nấu mì Phó Dẫn Tu cũng không biết, làm gì biết hầm canh chứ?

Thím Hoắc có chút không yên tâm, lại nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Phó Dẫn Tu, hiển nhiên chưa ngủ được bao lâu đã thức dậy hầm canh rồi.

“Cậu chủ, hay là cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, để tôi ở lại canh lửa cho.”

Phó Dẫn Tu lắc đầu, “Không cần, tôi muốn đích thân làm.”

Anh muốn đích thân chăm sóc cho cô. Muốn cho cô uống canh mà anh nấu, muốn cô dưới sự chăm sóc của anh, từng ngày từng ngày khỏe trở lại. Bất luận là chuyện gì, anh cũng muốn đích thân làm cho cô. Không chỉ là hầm canh, sau này anh sẽ học thêm rất nhiều rất nhiều điều khác nữa.

Phó Dẫn Tu múc một thìa nhỏ nếm thử, mùi vị không tệ.

Sau đó lại lấy thêm một chiếc thìa khác đưa cho thím Hoắc, “Bà cũng đến nếm thử xem, tôi sợ tôi nếm không được chuẩn.”

Thím Hoắc liền nếm thử một ngụm, không ngờ lần đầu tiên Phó Dẫn Tu hầm canh mùi vị lại ngon như vậy.

“Thế nào?” Phó Dẫn Tu có chút khẩn trương nhìn bà.

“Ngon lắm! Tôi tưởng rằng cậu chưa từng xuống bếp, mùi vị sẽ rất khó nắm bắt, không ngờ lại ngon như vậy, chẳng giống người mới chút nào cả. Mùi vị vừa phải, vị thuốc bên trong cũng nhàn nhạt không quá nồng, còn khử được mùi tanh của thịt vịt nữa.”

Phó Dẫn Tu thở phào nhẹ nhõm, “Tôi nếm thử thấy cũng không tệ, lần trước nghe bà nói phải thường xuyên vớt bỏ phần mỡ bên trên, tôi cũng thử học theo.”

“Chẳng trách không có chút mỡ nào, mùi vị thơm ngọt vừa miệng.” Thím Hoắc gật đầu nói.

Bà cũng bị Phó Dẫn Tu làm cảm động, “Cậu chủ, cậu yên tâm đi, Minh tiểu thư nhất định sẽ biết được tâm ý của cậu.”

Phó Dẫn Tu nhìn nồi canh, không nói gì.

Anh làm nhiều chuyện sai trái như vậy, đây chẳng qua chỉ là một nồi canh thôi, có thể tính là gì chứ?

Để nồi canh ninh lửa nhỏ, Phó Dẫn Tu đi sửa soạn một chút.

Tiểu Cảnh Thời dụi mắt, ngáp dài bước ra, cái mũi nhỏ hít hít liên tục, hiển nhiên ngửi thấy hương thơm của canh.

“Thím Hoắc ơi, sáng nay uống canh ạ?” Tiểu Cảnh Thời chạy vào nhà bếp, nước miếng suýt chút nữa cũng chảy cả ra ngoài.

“Không phải.” Thím Hoắc mỉm cười nói.

Phó Dẫn Tu bước đến, “Không phải nấu cho con, là nấu cho Đồng Đồng. Uống vào có thể làm ấm người.”

Phó Dẫn Tu suy nghĩ một lúc, sau đó múc cho Tiểu Cảnh Thời nửa bát nhỏ.

Tiểu Cảnh Thời được sủng ái cũng có chút hoảng sợ, đón lấy bát canh, “Ba, sao ba lại tốt vậy? Còn cho con uống một bát?”

Phó Dẫn Tu nhàn nhạt nói: “Con nếm thử xem mùi vị thế nào.”

Tiểu Cảnh Thời bê bát canh, chẳng cần dùng đến thìa, cẩn thận thổi thổi bát canh cho nguội rồi uống thử một ngụm nhỏ.

“Ngon lắm ạ! Đồng Đồng chắc chắn sẽ thích.”

Phó Dẫn Tu hài lòng, múc canh vào bình giữ nhiệt.

“Ba, cho con thêm một bát nữa đi.”

“Cơ thể con khỏe mạnh, uống thuốc bổ không tốt.” Phó Dẫn Tu nói.

“Nhỏ mọn!” Tiểu Cảnh Thời bĩu môi đáp.

“Con muốn tranh với cả Đồng Đồng sao?” Phó Dẫn Tu nhíu mày.

Tiểu Cảnh Thời nhất thời quên mất, chợt nhớ ra đó là canh nấu cho Minh Ngữ Đồng, không nói gì nữa.

***

Minh Ngữ Đồng đã đến công ty từ rất sớm. Vì đã lâu rồi không đến công ty, tuy có Minh Ngữ Tiền giúp cô xử lý công văn nhưng dù gì cũng đã qua một thời gian rất dài, cô cũng sợ bản thân nhất thời không thích ứng, giờ tiếp nhận lại sẽ làm không được tốt.

9:05, Minh Ngữ Đồng nhận được điện thoại từ bộ phận tiếp tân.

“Thưa giám đốc Minh, có một vị tiên sinh muốn gặp giám đốc.” tiếp tân nói.

“Hở?” Minh Ngữ Đồng tạm đặt hồ sơ sang một bên, “Anh ta có nói là ai không?”

Tiếp tân cẩn thận nhìn sang Phó Dẫn Tu khí thế lạnh lùng, không cần anh tự giới thiệu, cô cũng nhận ra. Trước kia công ty cũng từng hợp tác làm ăn với Tu Kỳ, nhưng không biết vì sao sau đó lại hủy bỏ. Đại danh của Phó Dẫn Tu, trên dưới công ty thật sự không còn ai xa lạ. Nhưng có hẹn trước hay không, tiếp tân cũng không dám trực tiếp để anh lên trên.

“Là tổng giám đốc của Tu Kỳ, ngài Phó ạ.” Tiếp tân nói.

Minh Ngữ Đồng cảm thấy dường như vết thương trên ngực mình chợt nhói lên một cái, cô trầm mặc một lúc, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng gọi của tiếp tân: “Giám đốc Minh?”

Minh Ngữ Đồng hít sâu một hơi, nói: “Không gặp, bảo anh ta về đi. Có chuyện gì tìm thư ký của tôi hẹn lịch, hôm nay tôi đã kín lịch rồi.”

Tiếp tân bị áp lực lớn liền cúp máy, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Phó Dẫn Tu, đành dè dặt đem lời nói của Minh Ngữ Đồng truyền đạt lại cho anh.