“Thời Bảo.”
“Gọi thêm một lần nữa đi.”
“Thời Bảo.”
Phó Dẫn Tu: “...”
Thím Lưu: “...”
Minh Ngữ Đồng và Tiểu Cảnh Thời hai người cứ lặp đi lặp lại không biết chán.
Lúc này, điện thoại của Minh Ngữ Đồng reo lên. Điện thoại đặt trên tủ bên đầu giường, Minh Ngữ Đồng không với tới. Tiểu Cảnh Thời liền đến lấy giúp cô, nhìn thấy tên hiển thị bên trên, “Cái gì Lộ cái gì đó?”
Bây giờ số chữ mà cậu biết vẫn có hạn, hai chữ bên cạnh cậu không biết, chỉ biết mỗi một chữ “Lộ” ở giữa.
Phó Dẫn Tu vừa nghe, sắc mặt liền đen đi.
Chắc chắn là Tưởng Lộ Liêm gọi đến!
Minh Ngữ Đồng bắt máy: “Lộ Liêm?”
Minh Ngữ Đồng còn gọi thân thiết như vậy nữa!
Nhưng trên mặt anh cả một chút cũng không dám biểu hiện ra, có thể đứng ở đây là nhờ phúc của con trai. Nếu anh dám bày tỏ thái độ, có lẽ sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi phòng.
Dù thế, Phó Dẫn Tu vẫn không khống chế nổi nhìn chằm chằm vào Minh Ngữ Đồng. Chính xác là nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bên tai Minh Ngữ Đồng, ánh mắt sáng quắc như muốn thiêu cháy chiếc điện thoại đó vậy.
Minh Ngữ Đồng sao có thể không nhận thấy ánh mắt của Phó Dẫn Tu chứ, cô nhíu mày, Phó Dẫn Tu lập tức thu lại vẻ mặt đen kịt của mình, ngẩng mặt nhìn Minh Ngữ Đồng bày ra nụ cười tươi rói, nhưng đối với Minh Ngữ Đồng thì đây là nụ cười vô sỉ không biết xấu hổ.
Nếu là trước đây, nhìn dáng vẻ vừa cười lấy lòng vừa dè dặt này của Phó Dẫn Tu, Minh Ngữ Đồng chắc chắn sẽ cho rằng mặt trời mọc đằng Tây rồi, sẽ sờ trán hỏi anh có phải bị bệnh không.
Nhưng bây giờ, Minh Ngữ Đồng vốn không để ý nữa.
Thậm chí còn cảm thấy khinh miệt.
Anh như vậy là muốn làm gì chứ?
Chỉ vì cô xả thân cứu anh, anh liền lập tức thay đổi thái độ.
Đây là muốn đền bù cho cô sao?
Nhưng cô vốn không cần!
Kiểu đền bù này, cô không cần!
“Ngữ Đồng.” Đầu dây bên kia, giọng của Tưởng Lộ Liêm kéo tâm trí Minh Ngữ Đồng trở về.
“Ừm.” Bây giờ Minh Ngữ Đồng đối mặt với Tưởng Lộ Liêm cũng rất khó xử.
Từ lần trước ở trước cửa nhà, bị Phó Dẫn Tu ở ngay trước mặt Tưởng Lộ Liêm sỉ nhục, sau đó cô cũng không gặp lại Tưởng Lộ Liêm nữa. Tưởng Lộ Liêm không chủ động liên lạc với cô, cô đương nhiên cũng sẽ không đi tìm Tưởng Lộ Liêm.
Bây giờ nghe thấy giọng của Tưởng Lộ Liêm, Minh Ngữ Đồng liền nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó ở dưới lầu.
Cô mím môi hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Xin lỗi, qua một thời gian lâu như vậy mới liên hệ với em.” Tưởng Lộ Liêm nói, “Bây giờ em có rảnh không? Anh muốn mời em ăn bữa cơm, có một vài lời muốn trực tiếp nói với em.”
Minh Ngữ Đồng cúi đầu nhìn dáng vẻ này của mình, cả giường cũng không xuống được, sao có thể gặp mặt chứ?
“Xin lỗi, gần đây… không tiện lắm.”
Tưởng Lộ Liêm không biết tình trạng hiện tại của Minh Ngữ Đồng, hiển nhiên đã hiểu lầm, cho rằng Minh Ngữ Đồng không muốn gặp anh.
“Xin lỗi, phản ứng lần trước khiến em thất vọng rồi.” Tưởng Lộ Liêm hổ thẹn.
“Anh đừng nói vậy.” Minh Ngữ Đồng vội nói, biết anh đã hiểu lầm ý cô, “Anh đừng hiểu lầm, gần đây tôi thật sự không tiện lắm. Thực ra những lời lần trước anh nói rất thẳng thắn, là biểu hiện của người có trách nhiệm. Nếu lúc đó anh nói không để tâm thì tôi sẽ không tin.”
Sắc mặt Phó Dẫn Tu đứng một bên, sắc mặt càng ngày càng đen.
Nghe thấy những lời này của Minh Ngữ Đồng, sao cứ như cô rất tán thưởng Tưởng Lộ Liêm vậy nhỉ?
Không lẽ cô định cho Tưởng Lộ Liêm một cơ hội để theo đuổi cô sao?
Trước đây Phó Dẫn Tu nhất định sẽ cảm thấy Minh Ngữ Đồng không có trái tim, không biết yêu, thay đổi thất thường.
Nhưng bây giờ, anh chỉ cảm thấy đố kị, vô cùng đố kị. Ngoài đố kị ra lại dâng lên một sự hoang mang cực độ.
Anh thật sự rất sợ Minh Ngữ Đồng thật sự không cần anh nữa, cả một chút cơ hội cũng không chịu cho anh.
Phó Dẫn Tu căng thẳng, bất giác siết chặt hai nắm tay.
Mỗi một câu Minh Ngữ Đồng nói với Tưởng Lộ Liêm, Phó Dẫn Tu lại khẩn trương thêm một phần, trong lòng cũng thắt chặt lại.
Anh nhìn chằm chằm Minh Ngữ Đồng, chỉ sợ cô sẽ nói lời gì đó chấp nhận lời theo đuổi của Tưởng Lộ Liêm, thậm chí có thái độ ám thị gì đó.
Minh Ngữ Đồng cố hết sức không chú ý đến ánh mắt của Phó Dẫn Tu, nói với Tưởng Lộ Liêm: “Tôi rất cảm ơn lần trước anh đã nói ra những lời đó.”
Trái tim Tưởng Lộ Liêm bỗng đập nhanh hơn, quả nhiên là người con gái mà anh thích. Sao có thể vì sự có mặt của người đàn ông khác mà anh dễ dàng từ bỏ chứ?
Hơn nữa chuyện giữa Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu anh sớm đã có suy đoán, không phải sao?
Bây giờ đã là thời đại gì rồi, anh cũng không phải hạng đàn ông thấp kém như vậy. Ai chẳng có những tình cảm trong quá khứ chứ?
Cho dù bây giờ Phó Dẫn Tu vẫn đang quấy rầy Minh Ngữ Đồng, nhưng chỉ cần anh cố gắng để Minh Ngữ Đồng chấp nhận anh là được.
Lần trước hiển nhiên Minh Ngữ Đồng bị Phó Dẫn Tu cưỡng ép. cô ấy không thể nào có tình cảm với Phó Dẫn Tu được.