Bản thân có ý nghĩ như vậy, là bởi vì cô vẫn yêu anh.
Cho dù anh đã làm nhiều chuyện có lỗi với cô như vậy, cho dù cô không ngừng cầu xin anh đừng quấy rầy cuộc sống của cô nữa. Nhưng cô vẫn đồng ý ôm những kỷ niệm đã qua mà tiếp tục yêu.
Cảnh Thời đã không có mẹ rồi, không thể không có ba nữa.
Minh Ngữ Đồng khó khăn lên tiếng: “Phó Dẫn Tu...”
“Giữ sức đi, có lời gì chờ phẫu thuật xong nói với anh.”
Minh Ngữ Đồng cố gắng hô hấp, không biết có thể đi ra từ phòng phẫu thuật hay không. Cho dù ra được thì cũng không muốn gặp lại anh nữa.
“Cho dù... anh thấy tôi nợ anh cái gì… Bây giờ tôi... đem mạng... trả lại cho anh... Đủ chưa? Tôi không biết... không biết mình còn có thể sống tiếp hay không... Nếu như tôi chết rồi, cũng coi như một sự giải thoát đi...”
“Đã chết rồi thì tính là giải thoát gì chứ!” Ánh mắt Phó Dẫn Tu tức giận càng đỏ hơn.
Nếu không phải tình huống của Minh Ngữ Đồng bây giờ quá tệ, có thể mất đi hô hấp bất cứ lúc nào này thì anh muốn kéo cô vào trong ngực, cho đến khi khiến cô rút lại những lời này về mới thôi.
“Nếu như tôi may mắn... còn sống, xin anh đồng ý... Đừng tiếp tục tới quấy rầy... cuộc sống của tôi...”
Phó Dẫn Tu cứng đờ.
Rốt cuộc đã chán ghét anh bao nhiêu mà cô không muốn gặp lại anh nữa!
Thà chết cũng không muốn gặp lại anh.
Cô lựa chọn cứu anh, chẳng lẽ cũng là vì muốn chết phải không?
Nhưng mà anh không đồng ý!
“Cậu Phó, xin buông tay đi ạ, chúng tôi phải nhanh chóng phẫu thuật cho cô Minh.” Y tá nhắc nhở.
Tay Phó Dẫn Tu nắm lại thật chặt, nói với Minh Ngữ Đồng: “Muốn nghe câu trả lời của tôi thì em phải sống ra ngoài trước đã!”
Nói xong, anh buông lỏng tay ra.
Khóe miệng Minh Ngữ Đồng khó khăn kéo ra, rốt cục cũng không kiên trì nổi nữa nhắm hai mắt lại.
Cửa phòng phẫu thuật khép lại ở trước mặt anh.
Anh sợ!
Anh thật sự rất sợ đây là lần cuối cùng anh nhìn thấy Minh Ngữ Đồng.
Trở về gặp lại cô, anh vẫn luôn có rất nhiều tức giận. Mỗi lần gặp lại cô, lúc nào cũng phẫn nộ. Nhưng đến lúc này, cả người anh lại trống rỗng, như một người không có nhà để về.
Minh Ngữ Tiền đuổi đến nơi, nhìn thấy dáng vẻ này của Phó Dẫn Tu, lửa giận cháy lên bừng bừng trong ngực. Cậu xông lên, vung tay đấm vào mặt Phó Dẫn Tu. Phó Dẫn Tu bị đánh lùi lại hai bước. Vẻ mặt Giáp một và Giáp hai bắt đầu hoảng sợ, lập tức muốn lên ngăn cản Minh Ngữ Tiền. Nhưng Phó Dẫn Tu lại giơ tay ngăn lại.
Giáp một và Giáp hai cứng đờ dừng bước, khuôn mặt ẩn nhẫn nhìn Minh Ngữ Tiền. Nhưng Minh Ngữ Tiền lại không quan tâm những thứ này, chị cậu vì cứu Phó Dẫn Tu mà đặt cược cả tính mạng mình. Cho dù có giết Phó Dẫn Tu cũng không oan! Càng không cần phải nói những chuyện Phó Dẫn Tu làm lúc trước, dù có chết vạn lần cũng không thể chuộc hết tội!
Cậu cũng biết, cậu không phải là đối thủ của Phó Dẫn Tu. Nhưng mà bây giờ Phó Dẫn Tu không đánh trả.
“Anh cũng biết cắn rứt lương tâm à?” Minh Ngữ Tiền đánh một quyền lên mặt Phó Dẫn Tu, đẩy anh ngã xuống đất. Phó Dẫn Tu không đánh trả, gương mặt đờ đẫn, mặc cho Minh Ngữ Tiền đánh anh tới tấp.
Dáng vẻ của anh như vậy lại khiến Minh Ngữ Tiền thấy không hả giận chút nào. Nếu như đánh chết Phó Dẫn Tu có thể làm cho chị cậu chưa từng bị thương, không phải đi dạo ở quỷ môn quan, vậy thì sẽ đánh chết anh.
Nhưng mà vô dụng.