Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 846: Ba năm trước

Nhìn đoàn người Sở gia rời đi, Minh Ngữ Đồng mới chậm rãi thu ánh mắt lại. Chạm vào mắt cô là đôi mắt dịu dàng mang theo ý cười của Phó Dẫn Tu. Bàn tay anh nhẹ nhàng phủ lên trên bụng dưới bằng phẳng của cô, khẽ hỏi: “Rất ngưỡng mộ hả?”

“Ừ.” Minh Ngữ Đồng thành thực gật đầu, “Thực ra cơ thể em đã hoàn toàn hồi phục rồi.”

Phó Dẫn Tu cười, ghé sát đầu vào bên tai cô, khẽ nói: “Vậy thì từ bây giờ, anh phải cố gắng nỗ lực, tránh để em suốt ngày ngưỡng mộ người khác.”

Giọng nói mang theo ý cười như rượu mạnh của anh khe khẽ phà vào vành tai cô. Phó Dẫn Tu cụp mắt, nhìn thấy vành tai xinh xắn trơn bóng của Minh Ngữ Đồng đỏ tươi mời gọi.

Phó Dẫn Tu hơi nghiêng người, đôi môi mỏng nóng bỏng in trên gò má ửng đỏ của Minh Ngữ Đồng. Đôi mắt cô như mờ sương, huých nhẹ vào xương sườn anh. Ở chỗ người qua người lại này, anh làm gì vậy chứ?

Cô ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi anh: “Anh đồng ý sinh thêm một đứa nữa rồi?”

“Ừ.” Phó Dẫn Tu khẽ cong môi, ngón tay dài vén tóc bên mang tai cô: “Anh cũng đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói đã không có vấn đề gì rồi. Hôm nay đến làm kiểm tra kĩ lưỡng trước khi mang thai.”

Thì ra người đàn ông này sớm đã có dự tính nhưng lại giấu không nói cho cô biết.

Sao anh lại xấu xa như thế chứ!

Tính cách bây giờ của anh đã thay đổi rất nhiều, không lạnh lùng như trước, cũng tình cảm hơn. Nhưng có một điểm không hề thay đổi. Đó chính là luôn im lặng làm một số chuyện, còn không cho cô biết.

Minh Ngữ Đồng nhìn Phó Dẫn Tu, ánh mắt phác họa ngũ quan tuấn tú của anh. Cô cũng không ngờ cô và anh gặp bao nhiêu trắc trở vậy mà vẫn ở bên nhau. Cô cho rằng cuộc đời này của cô cũng sẽ chỉ đến vậy. Phó Dẫn Tu xuất hiện trong cuộc đời cô, để lại một dấu ấn sâu đậm. Mỗi lần nhớ đến dáng vẻ của anh, trái tìm cô lại rỉ máu.

Vốn dĩ cô cho rằng anh chỉ là một người khách qua đường, nhưng không ngờ lại có thể gặp lại anh.

Minh Ngữ Đồng nhớ lại ba năm trước.

***

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, tập đoàn Minh Nhật.

Minh Ngữ Đồng vừa mới gặp gỡ khách hàng xong, cô đứng dậy đích thân tiễn khách. Đến cửa công ty, Minh Ngữ Đồng bắt tay giám đốc Trần, nói: “Nếu như giám đốc Trần có việc, vậy tôi cũng không tiện giữ anh ở lại lâu. Hôm khác nhất định phải cho tôi cơ hội mời giám đốc dùng bữa.”

“Ha ha, có thể cùng dùng bữa với người đẹp như giám đốc Minh là vinh hạnh của tôi.” Trần tổng cười nói, “Nên do tôi mới cô mới phải, đến lúc đó còn phải mong giám đốc Minh nể mặt.”

Nói khách sáo mấy câu xong, Minh Ngữ Đồng liền cho người tiễn giám đốc Trần lên xe.

Đợi sau khi anh ta rời đi, Minh Ngữ Đồng mới đi vào trong cửa chính, đột nhiên nghe thấy giọng nói của bảo vệ phía sau: “Cháu bé, ở đây không thể tùy tiện vào.”

“Cháu… cháu tìm Đồng Đồng.”

Minh Ngữ Đồng nghe thấy giọng trẻ con non nớt quen thuộc, cả người chấn động, đứng như trời trồng. Trái tim cô đập thình thịch, cả người run rẩy, giống như không thể khống chế được cơ thể, rất muốn xoay người nhưng lại không cử động được. Minh Ngữ Đồng nặng nề hít một hơi thật sâu, gần như dùng toàn bộ sức lực mới có thể quay người lại, thấy Phó Cảnh Thời đang đứng ở bên ngoài cửa chính của công ty.

Bảo vệ rất khách sáo với cậu bé, cũng cẩn thận ngăn cậu lại, sợ làm cậu bị thương.

Tiểu Cảnh Thời mặc đồng phục của trường Tắc Hạ Học Phủ, đeo ba lô khiên Captain America sau lưng, trông có vẻ rất oai, rất ngầu.

Thấy Minh Ngữ Đồng, gương mặt Tiểu Cảnh Thời lập tức sáng bừng lên vì vui mừng, vội gọi: “Đồng Đồng, đúng là cô rồi.”

Minh Ngữ Đồng vội vàng đi đến, xua tay với bảo vệ, “Không sao. Đứa bé này tôi quen.”

Bảo vệ khẽ gật đầu, lùi sang một bên.

Minh Ngữ Đồng thấy trước cửa không phải chỗ tốt để nói chuyện, liền dẫn cậu bé đến ngồi trên ghế sô pha ở góc đại sảnh. Khi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cậu bé, trái tim cô cũng theo đó mà run lên.

“Tiểu Cảnh Thời, sao con lại đến đây?” Minh Ngữ Đồng đặt cậu bé ngồi trên ghế sô pha mềm mại rộng rãi, dịu dàng hỏi.

Cô cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chằm gương mặt của Tiểu Cảnh Thời, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.