Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 834: Lúc chia tay không muốn để em nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của tôi.

Sở Chiêu Dương cần ánh mặt trời, hắn thì không cần sao?

“Chỉ là tôi không được may mắn như Sở Chiêu Dương, có em bên cạnh.”

Sở Chiêu Dương có người nhà, có cô. Còn hắn, từ đầu đến cuối chẳng có gì cả.

“Em sẽ nhớ tôi chứ? Cả đời không quên chứ?” Trì Dĩ Hằng nói.

Nói xong, bản thân hắn cũng bật cười. Những vướng bận giữa họ rất sâu, điều này không thể thay đổi. Trải qua nhiều chuyện như vậy, muốn cô muốn quên hắn đi cũng khó. Bất luận những chuyện đó là tốt hay xấu, chỉ cần trong hồi ức của cô có hắn, vậy là đủ.

Trì Dĩ Hằng buông Cố Niệm ra, cuối cùng nói: “Nếu chúng ta có duyên có thể sẽ gặp lại.” Nhưng trong lòng hắn biết, cả đời này Cố Niệm cũng không muốn gặp lại hắn nữa.

Trực thăng dừng lại ngay trên đỉnh pháo đài, Cố Niệm nghe thấy âm thanh, quay đầu lại thấy Sở Chiêu Dương đứng bên cạnh cánh cửa đang được mở của trực thăng.

“Niệm Niệm!” Sở Chiêu Dương hét lên, giơ tay về phía cô.

Còn Trì Dĩ Hằng lại chạy đến mép thành ở đầu bên kia. Hai chân hắn giẫm lên thành tường, chỉ cần hơi nghiêng người thì sẽ rơi xuống dưới. Cuồng phong thổi mái tóc của hắn rối tung, quần áo trên người cũng bị thổi bay hết ra sau. Bên cạnh Sở Chiêu Dương có một đặc công vũ trang đầy đủ, chĩa súng ngắm chuẩn vào Trì Dĩ Hằng. Cố Niệm còn chưa kịp nói gì thì một tiếng súng đã vang lên. Trong khoảnh khắc đó, thời gian dường như dừng lại, toàn thân Cố Niệm cứng đờ. Trì Dĩ Hằng nở nụ cười, cơ thể thả lỏng nghiêng về sau, từ thành pháo đài rơi xuống dưới. Hai mắt Cố Niệm trừng to, đồng tử co lại, máu huyết toàn thân cũng đóng băng. Từ đầu đến cuối, cô chưa từng muốn Trì Dĩ Hằng chết.

Cố Niệm như bị đóng băng đứng yên tại chỗ, nhưng ngay sau đó, đột nhiên lại có một chuỗi âm thanh “Phạch phạch” vang lên, đan xen vào tiếng “Phạch phạch” của chiếc trực thăng trên đỉnh đầu. Tìm theo âm thanh đó, lại nhìn thấy một chiếc trực thăng khác đang từ từ bay lên. Trên sợi thang dưới trực thăng là Trì Dĩ Hằng.

Anh ta... vẫn chưa chết!

Trì Dĩ Hằng nắm chặt thang dây, quay đầu nhìn dáng vẻ Cố Niệm càng ngày càng nhỏ.

“Cố Niệm, tôi từng nói sẽ không để em nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của tôi mà.” Trì Dĩ Hằng tự nói. Cách chia tay như vậy, chắc cả đời này cô cũng không quên được. Nghĩ đến điều này, khóe miệng Trì Dĩ Hằng lộ ra một nụ cười.

Trực thăng còn treo lơ lửng trên pháo đài, Sở Chiêu Dương đã nhảy xuống.

“Niệm Niệm!” Anh xông đến, ôm Cố Niệm vào lòng, “Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi.”

Cố Niệm cũng ôm chặt Sở Chiêu Dương, cuối cùng bây giờ đã an toàn, nhưng sự kinh hoàng trong hai ngày qua vẫn khiến cô sợ hãi mỗi khi nghĩ đến.

“Sao bây giờ anh mới tìm thấy em?” Cố Niệm uất ức oán trách.

“Xin lỗi.” Sở Chiêu Dương cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu cô.

“Rời khỏi đây trước rồi nói.” Sở Chiêu Dương nói, bế Cố Niệm bước đến trước trực thăng.

Phó Dẫn Tu rất tế nhị đeo tai nghe, chừa không gian riêng lại cho hai người họ. Nhưng không gian trong trực thăng quá nhỏ, cho dù bọn người Phó Dẫn Tu đều đeo tai nghe nhưng Sở Chiêu Dương và Cố Niệm cũng không thể nào xem như họ không tồn tại.

Cuối cùng Cố Niệm cũng về lại với vòng tay anh, tinh thần Sở Chiêu Dương bình tĩnh lại, lúc bấy giờ mới phát hiện gương mặt Cố Niệm có chút đỏ hồng không tự nhiên lắm. Anh nhíu mày, sờ lên trán Cố Niệm.

Nóng quá!

Cố Niệm cảm thấy bàn tay Sở Chiêu Dương lạnh ngắt, chạm vào làn da mình vô cùng dễ chịu. Cố Niệm không nhịn được cọ cọ, nhẹ nhàng rên khẽ một tiếng. Vì là Sở Chiêu Dương, cô không cần che giấu phản ứng và sự háo hức của bản thân nữa.

“Em bị sốt à?” Sở Chiêu Dương hỏi.

Cố Niệm lắc đầu, hai tay giữ chặt phần tà trước của áo Sở Chiêu Dương, nhỏ giọng nói: “Bọn họ không cho em ăn cơm, chỉ để lại một bình nước. Trong nước… có bỏ thuốc. Em sợ trong nước có vấn đề, thế nên mãi không dám uống, chỉ những khi khát quá mới thoa một chút lên môi, nhưng vẫn bị ảnh hưởng một chút.”

Những điều còn lại không cần Cố Niệm nói, Sở Chiêu Dương cũng đã hiểu ra.

Phó Dẫn Tu tháo tai nghe xuống, nói: “Trở về có bác sĩ, không cần lo lắng.”

Sở Chiêu Dương: “...”

Không phải cậu đang đeo tai nghe sao? Vậy mà cũng nghe thấy à?

Phó Dẫn Tu dè dặt nói: “Tôi đeo tai nghe chính vì để cho hai người tự nhiên một chút, trên thực tế, đeo và không đeo đối với tôi mà nói không có khác biệt gì.”

Sở Chiêu Dương: “...”

Cố Niệm: “...”

Nói xong, Phó Dẫn Tu lại đeo tai nghe lên.

Sở Chiêu Dương: “...”

Cố Niệm: “...”

Nếu cậu đã có thể nghe thấy, vậy còn đeo tai nghe giả vờ gì chứ?

Sở Chiêu Dương không để ý đến Phó Dẫn Tu nữa. Minh Ngữ Đồng không có ở đây, Phó Dẫn Tu nhìn thấy hai người họ có cặp có đôi nên rất đố kỵ.

Haha!

Anh sờ vào gương mặt nóng bừng của Cố Niệm, cô có được chỗ dựa có thể yên tâm, không chút do dự ra sức rúc vào ngực anh cọ cọ.