Hiện giờ, anh vì Cố Niệm mới muốn trải qua cuộc sống nhiều màu sắc hơn, thoải mái hơn. Biệt thự này cũng là do anh bảo Hà Hạo Nhiên mua lại cách đây không lâu. Sau đó cho người dọn dẹp từ trong ra ngoài, thay hết đồ đạc trong nhà, không còn giống như những biệt thự nghỉ dưỡng khác.
Vì thay đổi toàn bộ đồ đạc nên cũng tốn không ích thời gian, anh suýt chút nữa đã quên mất biệt thự này. Hôm nay muốn cùng Cố Niệm hưởng thụ thế giới hai người nên mới nhớ lại bản thân vẫn còn một chỗ thế này để đến, vô cùng thích hợp.
Quản gia đưa hai người đến trước cửa, nói: “Điện thoại trong phòng có thể liên hệ trực tiếp với chúng tôi, có gì dặn dò cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ lập tức đến.”
Sau đó mở cửa cho hai người, đưa hai người vào nhà. Cố Niệm vừa vào liền vô cùng bất ngờ. Cách bày trí trong nhà được thiết kế theo phong cách của nước M, rất giống nơi cô từng sống lúc trước ở đó. Ánh đèn trong nhà rất ấm áp. Cố Niệm cởi áo khoác ngoài, đang chuẩn bị để lên tay thì bị Sở Chiêu Dương cầm lấy. Cố Niệm mỉm cười với anh, Sở Chiêu Dương treo áo vào giá áo, hai người đi vào trong.
Đến phòng khách, Cố Niệm thấy Sở Chiêu Dương đã lắp cả lò sưởi. Nếu chỉ ở trong biệt thự này, sẽ quên mất việc bọn họ đang ở trong khu nghỉ dưỡng của thành phố, dường như bản thân đang thật sự ở trong điền viên nông thôn. Chân bước lên tấm thảm dày mềm, Cố Niệm có chút tiếc nuối nói: “Nếu Bánh Gạo Nhỏ ở đây, nhất định sẽ rất thích.”
Chỉ mới rời xa con trai có một chút mà cô lại nhớ con nhanh như vậy, Sở Chiêu Dương có cảm giác mình không được coi trọng.
Sở Chiêu Dương nhìn cô xa xăm, nói: “Lần sau sẽ dẫn nó đến.”
Cố Niệm vừa nhìn đã hiểu ý của anh, cô vội ôm chặt cánh tay anh: “Ừ, hôm nay là của hai chúng ta.”
Biểu cảm của Sở Chiêu Dương xem như đã tốt hơn một chút, hỏi cô: “Nhớ con trai rồi sao?”
Cố Niệm cười: “Nhớ thì chắc chắn nhớ rồi. Nhưng mà hai chúng ta đã lâu rồi không có cơ hội ở riêng với nhau. Vì thế em cũng muốn ở riêng với anh, không có ai khác bên cạnh.” Cố Niệm nghiêng đầu nhìn Sở Chiêu Dương, nở nụ cười ngọt ngào.
Ánh sáng ấm áp trong phòng chiếu lên mặt Cố Niệm, đôi mắt đen láy dưới ánh đèn lại càng thêm lấp lánh như một tầng ánh sáng.
Vì lời này của cô, tâm trạng của Sở Chiêu Dương trở nên tốt hơn. Bờ vai rộng ôm Cố Niệm vào lòng, cúi đầu, hôn thật mạnh lên môi cô. Anh hít sâu một hơi, thật sự đã rất lâu rồi không thể thoái mái ở bên cô thế này. Không cần lo lắng đầu củ cải trong nhà không biết từ đâu đột nhiên chui ra, gọi ba mẹ giòn giã, cắt ngang hết mọi chuyện.
“Ôi, thế này thật tốt!” Sở Chiêu Dương cảm thán nói.
Cố Niệm: “...”
Rốt cuộc anh chán ghét Bánh Gạo Nhỏ đến mức nào vậy!
Kết quả chẳng bao lâu sau, liền nghe thấy tiếng “ọc ọc”.
Sở Chiêu Dương ngẩn ra, nhẹ nhàng buông Cố Niệm, ánh mắt lướt xuống bụng cô. Cố Niệm đỏ mặt, vô thức giơ tay ôm lấy bụng mình.
“Đói rồi?” Sở Chiêu Dương mỉm cười hỏi.
Cố Niệm: “...”
Cô thật sự không muốn thừa nhận.
“Còn ngại ngùng nữa hả?” Sở Chiêu Dương càng nhìn càng cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị.
Cố Niệm hơi phồng má, động tác vốn chỉ hợp với những cô gái nhỏ, nhưng khi cô làm vẫn trông vô cùng đáng yêu. Sở Chiêu Dương giơ tay, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng ấn vào má phồng phồng của cô.
Cố Niệm tức giận trợn mắt, đành thừa nhận: “Em đói.”
Sở Chiêu Dương mỉm cười, xoa đầu tóc cô rối cả lên. Anh kéo Cố Niệm đi đến trước lò sưởi, lấy trong tủ ra một cái điều khiển từ xa, ấn nút mở, màn hình điện tử ẩn trong lò sưởi liền xuất hiện hình ảnh ngọn lửa.
Trên màn hình, ngọn lửa đang bùng cháy còn không ngừng bắn lên những đốm lửa nhỏ, phát ra tiếng “lụp bụp”.
Cố Niệm nhìn thấy liền mỉm cười: “Không nhìn kỹ còn nghĩ đó là thật.”
“Em xem ti vi một lúc.” Sở Chiêu Dương nói, “Thảm đủ dày đủ ấm, muốn ngồi trên thảm cũng không thành vấn đề.”
Cố Niệm nghĩ đến buổi tối bọn họ đi đăng ký kết hôn, cô và Sở Chiêu Dương từng nói đến lúc ở nước M đón Giáng sinh thế nào. Không ngờ anh lại nhớ rất kỹ nên đã cố tình bày trí ở đây thế này.
Cố Niệm nghĩ, nếu có Bánh Gạo Nhỏ ở đây, cả nhà ba người họ ngồi trên thảm trước lò sưởi, cùng ăn bữa tối thịnh soạn, như vậy sẽ thật là tốt.