Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 703: Không giữ hy vọng, để không thất vọng

“Người như vậy chúng ta không dây dưa được.” Chị Viên cẩn thận nhìn sắc mặt Trình Dĩ An, chỉ sợ mình nhiều chuyện, nói ra chuyện cô không thích nghe. Nhưng chị Viên cũng thật lòng muốn tốt cho cô.

“Với gia thế như anh ta, chỉ e trong nhà cũng…”

“Em biết mà.” Trình Dĩ An không để chị Viên nói tiếp nữa.

Cô nắm chặt tay, lại cầm lấy tay chị Viên: “Em biết mà, chị Viên, chị không cần phải lo đâu, em đã tính toán cả rồi. Em biết em và anh ta là không có khả năng. Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có bất kỳ mối liên hệ gì với người cao cao tại thượng như anh ta. Em biết em và anh ta không hợp nhau, em cũng không phải là cô bé thích mơ mộng nữa. Hơn nữa em cũng không muốn nghĩ nhiều chuyện như vậy. Bây giờ em chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền, mời luật sư để đòi lại những thứ thuộc về ba mẹ em. Em muốn hoàn thành việc học nữa. Chỉ chừng ấy chuyện thôi đã đủ chiếm toàn bộ của em bây giờ rồi. Em căn bản không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện khác nữa. Hơn nữa, anh ta đường đường là Nam thiếu gia, sao có thể thích em được chứ?” Trình Dĩ An châm chọc giễu cợt.

Chị Viên lời nói đã đến khóe miệng, nhưng lại không nói ra được. Trình Dĩ An thực sự đã quá xem nhẹ bản thân mình rồi. Không thấy khi cô ở quán bar làm việc, hàng ngày đều có các công tử con nhà quyền quý đến mời cô uống rượu sao? Có những người phụ nữ sinh ra đã có khả năng thu hút đàn ông.

“Người như vậy, em không dám trèo cao.” Trình Dĩ An nói, “Hơn nữa, anh ta cũng coi thường em từ tận đáy lòng. Cho dù anh ta có một chút thích em, thì kiểu thích đó cũng có gì đáng để tôn trọng chứ? Em hiểu hết mà, chị yên tâm đi.”

Chị Viên gật đầu, thấy Trình Dĩ An thực sự đã hiểu rõ chừng mực, chị cũng không muốn nói thêm nữa.

Một khoảng thời gian rất dài sau đó, Trình Dĩ An đều không gặp Nam Cảnh Hành nữa. Cảm giác trong lòng không nói rõ ra được là vui mừng hay là thất vọng. Đối với anh ta, bản thân cô chẳng qua chỉ giống như một khúc nhạc đệm chen vào. Xuất hiện trước mắt anh ta, có thể khiến anh ta nhớ nhung đôi chút. Một khi không còn nữa, anh ta sẽ quên mất cô. Hơn nữa, ngày hôm đó cô đã nói rõ ràng như vậy rồi, với sự kiêu ngạo của Nam Cảnh Hành, chắc chắn sẽ không đến tìm cô nữa.

Trình Dĩ An thở dài, thấy may mắn vì cô đã cảnh cáo bản thân để mình không còn bất kỳ ảo tưởng thiếu thực tế nào về Nam Cảnh Hành nữa. Không ôm hy vọng, sẽ không thất vọng. Cô nhìn xung quanh, cô có cuộc sống nơi cô thuộc về, thế giới của cô mãi mãi khác với thế giới của anh. Trình Dĩ An hít một hơi thật sâu, xua đuổi hình ảnh Nam Cảnh Hành ra khỏi đầu, chuyên tâm vào cuộc sống của mình.

***

Vết thương của Bánh Gạo Nhỏ cũng đã lành lại nhiều. Cậu bé dưỡng thương mấy tháng ở bệnh viện, đã sớm nóng lòng không chịu được. Mới đầu, buổi tối cậu còn thấy sợ, mơ thấy ác mộng, không thấy ba mẹ đâu, trong lòng cậu thấy vô cùng lo lắng. Sau đó, Tống Vũ và Nguyễn Đan Thần hàng ngày đến thay nhau đưa con đến chơi với cậu. Sở Chiêu Dương còn đặc biệt tìm bác sĩ tâm lý đến, giả làm bạn của Sở Chiêu Dương đến thăm Bánh Gạo Nhỏ, chơi cùng Bánh Gạo Nhỏ, để Bánh Gạo Nhỏ không còn chút tâm lý phòng bị nào trong lòng nữa. Dần dần đã âm thầm trị liệu cho cậu. Bánh Gạo Nhỏ đến bây giờ vẫn chưa hay biết gì, không hề biết mình thực ra đã được trị liệu về tâm lý. Vẫn cho rằng mình là người vô cùng to gan, là một nam tử hán, tự mình thoát ra khỏi bóng đen tâm lý.

Bánh Gạo Nhỏ nằm viện, cho dù sức khỏe đang hồi phục chậm nhưng Sở lão gia và Sở lão thái thái ngày nào cũng đến bệnh viện, một ngày không gặp được Bánh Gạo Nhỏ đã cảm thấy khó chịu. Nếu không phải vì ngại ở bệnh viện nhiều vi khuẩn, Sở lão gia và Sở lão thái thái không tiện ở lại bệnh viện thì hai ông bà đã muốn ở ngay tại phòng bệnh cạnh Bánh Gạo Nhỏ rồi.

Lúc này, Bánh Gạo Nhỏ đang ở trên giường bệnh, gõ gõ vào chiếc đồng hồ thông minh trên tay. Bông băng trên người cậu đã được tháo ra, những vệt máu đọng trên mặt cũng đã tan đi hết, để lộ ra gương mặt trắng trẻo xinh xắn vốn có. Trong đôi mắt đen láy sáng trong, cũng không nhìn thấy bất kỳ tia lo lắng nào, hoàn toàn không còn bất cứ ám ảnh gì về vụ bắt cóc vừa qua. Trên cánh tay còn quấn băng vải, nhưng đã không còn cần phải treo lên cổ nữa, chỉ còn lại lớp thạch cao bó bột sắp được gỡ ra. Trẻ con xương khớp mềm, dễ bị thương, nhưng cũng mau lành lại, khả năng hồi phục còn nhanh hơn cả người lớn.

Thực ra cậu bé đã có thể xuất viện được rồi, nhưng Sở lão gia và Sở lão thái thái còn không yên tâm, nên cứ muốn cậu bé ở lại bệnh viện điều dưỡng thêm, nếu có chuyện gì còn ngay lập tức tìm được bác sĩ. Lúc này, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của cậu bé đang không ngừng lẩm bẩm, vẻ mặt phiền muộn.

“Bánh Gạo Nhỏ, em sao vậy?” Tề Hựu Tuyên lấy làm lạ hỏi.

Bánh Gạo Nhỏ vỗ vỗ lên gương mặt bánh bao của mình, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Thật lâu sau, cuối cùng cậu cũng quyết định nói với Tề Hựu Tuyên: “Anh Hựu Tuyên, em nói cho anh nghe, nhưng anh không được nói cho ai biết đâu đấy nhé.”

Tề Hựu Tuyên đã là cậu bé lớn, thấy dáng vẻ ấy của Bánh Gạo Nhỏ liền bật cười gật đầu: “Được.”

Bánh Gạo Nhỏ chú ý đến Tề Hựu Cẩn đang ngồi xếp bằng ở đối diện, lại nói với cậu: “Anh cũng không được nói cho ai biết đâu đấy nhé.”

Tề Hựu Cẩn chớp chớp mắt, gật đầu thật mạnh: “Không nói!” Nói xong, còn giơ ngón tay ra: “Nam tử hán, nói được làm được. Ngoắc tay cái, một trăm năm cũng không được thay đổi!”

Bánh Gạo Nhỏ ngoắc tay với Tiểu Hựu Cẩn, hai ngón tay cái nhỏ nhắn mềm mại đối diện nhau, giống như đóng dấu. Sau đó, Bánh Gạo Nhỏ mới thở dài nói: “Em... sinh nhật em sắp tới rồi! Nhưng hình như ba mẹ em quên mất rồi, không hề nhắc đến chuyện sinh nhật em.”

Thì ra là chuyện này. Chỉ có chút chuyện nhỏ, mà cứ làm ra vẻ thần bí lắm ấy.

Nhưng Tề Hựu Tuyên nhớ lại chuyện ba mẹ và các chú nói đến. Sở Chiêu Dương và Cố Niệm không hề quên sinh nhật của Bánh Gạo Nhỏ, thậm chí họ còn đang âm thầm chuẩn bị, mong muốn mang đến một bất ngờ lớn cho cậu bé. Họ cũng đã có lời với đám người Tề Thừa Chi, mời mọi người đến tham dự sinh nhật Bánh Gạo Nhỏ. Bởi vậy, Tề Hựu Tuyên tất nhiên là đã biết chuyện này.