“Mẹ ơi... Mẹ...” Cậu nhóc đang nằm mơ, bất an kêu lên, “Ba ơi, mẹ ơi, ba mẹ đang ở đâu?... Hu hu hu hu... Mẹ ơi, con sợ! Mẹ ơi... Ba ơi... Mau tới cứu bánh gạo nhỏ đi... Ba ơi...”
Lúc này Cố Niệm cũng không kịp sợ cậu nhóc bị đau, vội càng ôm bé vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Bánh Gạo Nhỏ, mẹ ở đây mà, Bánh Gạo Nhỏ, ba cũng ở đây rồi này.”
Đúng lúc Sở Chiêu Dương vừa mới tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, nghe thấy lời của Cố Niệm, lập tức đi tới.
“Làm sao vậy?”
“Bánh Gạo Nhỏ mơ thấy ác mộng, gọi chúng ta đấy.” Cố Niệm nhẹ giọng giải thích.
“Anh mau gọi con đi.” Cố Niệm nói với Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương ngồi bên cạnh Cố Niệm, nghe thấy cậu nhóc lẩm bẩm gọi ba.
Lúc trước khi ôm con ngã xuống từ trên cửa sổ, Sở Chiêu Dương đã bảo vệ bé chặt chẽ vào trong ngực, trong đầu cũng chỉ có một ý niệm duy nhất: Dù cho mình có chết, cũng phải bảo vệ tính mạng của thằng bé.
Khi đó, đúng là đã cảm nhận được cảm giác huyết mạch tương liên một cách rất rõ ràng. Những vết thương trên người cậu nhóc, từng vết từng vết, đều tác động tới trái tim của anh.
“Ba ở đây !” Sở Chiêu Dương nói.
Cậu nhóc từ từ tỉnh lại. Mở mắt ra, thấy ba mẹ đều bên cạnh, mình còn ở trong cái ôm vừa ấm áp vừa mềm mại của mẹ, ngửi mùi hương thơm ngát trên người mẹ, còn có hương bạc hà trên người của ba.
“Bánh Gạo Nhỏ vừa mơ thấy ác mộng sao?” Cố Niệm hỏi.
Cậu nhóc gật đầu, lại lắc đầu: “Bánh Gạo Nhỏ không sao đâu.”
Thấy dáng vẻ cố gắng kiên cường của cậu nhóc, Cố Niệm lại nhớ đến chuyện lúc trước, lúc ở trong điện thoại mặc kệ cậu nhóc bị đánh như thế nào, cũng không chịu kêu ra tiếng.
“Ba mẹ đều ở đây, bây giờ Bánh Gạo Nhỏ rất an toàn, ba mẹ đều ở bên con.”
Cậu nhóc chậm rãi gật đầu, chui vào trong lòng Cố Niệm. Bây giờ bé đang ở trong căn phòng ấm áp, chứ không phải ở trong cái nhà xưởng vừa cũ nát vừa âm u kia nữa.
“Bây giờ không ngủ được à?” Thấy dáng vẻ này của cậu nhóc, Cố Niệm hỏi.
“Mẹ ngủ cùng con đi.” Cậu nhóc nói.
Thấy cậu nhóc không ngủ được, Cố Niệm liền hỏi: “Lúc trước người xấu gọi điện thoại cho ba mẹ, mẹ muốn nghe giọng nói của con, vì sao Bánh Gạo Nhỏ lại không nói lời nào vậy?”
Cậu nhóc cúi đầu xuống, mím môi một cái, nhất thời không nói gì. Một lúc lâu sau, mới nói với Cố Niệm: “Bọn họ nói, ba mẹ sẽ đến cứu con, bọn họ muốn hại ba mẹ. Con không muốn ba mẹ bị thương.”
Thằng bé vẫn còn nhỏ, tại sao lại hiểu chuyện như vậy chứ?
Cô vừa cảm động, vừa yêu thương, còn có chút tức giận. Tức giận cậu bé quá hiểu chuyện, đứa bé này không thể yếu ớt một chút sao?
Cố Niệm nói: “Vậy con thì làm sao đây? Ba mẹ không đi, thì con làm sao bây giờ hả?”
“Con... Con không biết...” Cậu nhóc luống cuống, “Nhưng mà con không thể để cho ba mẹ gặp chuyện không may. Không thể... Không thể để cho ba mẹ vì con mà gặp chuyện không may.”
Cố Niệm đau lòng thở dài, nói: “Chính vì con mãi không chịu nói chuyện, cho nên người xấu mới đánh con, có phải không?”
Nhớ đến mình bị đánh như thế nào, cậu nhóc lại không nhịn được run một cái. Cố Niệm đau lòng ôm bé, nhưng lại không dám dùng sức.
“Bánh Gạo Nhỏ, không thể như vậy nữa nghe không?” Cố Niệm nghĩ đến cậu nhóc còn nhỏ tuổi đã biết phải bảo vệ cho ba mẹ, vừa cảm động lại vừa xót xa.
“Con lo lắng cho ba mẹ, nhưng ba mẹ cũng lo lắng cho con. Bây giờ con còn nhỏ, là lúc ba mẹ bảo vệ con. Chờ con trưởng thành, khi đó ba mẹ cũng già rồi, mới cần con phải bảo vệ cho chúng ta. Bây giờ con không cần phải kiên cường như vậy, bị ủy khuất có thể nói, bị đau có thể khóc. Rõ ràng con đau như vậy, lại phải nói cho mẹ là con không đau, trong lòng mẹ sẽ khó chịu bao nhiêu không?” Cố Niệm cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cậu nhóc.
“Con như thế này sẽ làm mẹ nghĩ mẹ đối với con không tốt, cho nên con mới phải kiên cường chịu đựng như vậy.”
“Mẹ đối với Bánh Gạo Nhỏ rất tốt! Mẹ là tốt nhất!” Cậu nhóc vội vàng nói.
“Nhưng con cũng không nói thật với mẹ mà, mẹ rất đau lòng đấy.”
Bánh Gạo Nhỏ vừa nghe thấy vậy thì vội vàng nói: “Con... con sẽ không như vậy nữa, mẹ đừng đau lòng nữa mà.”
“Thật chứ?”
Cậu nhóc gật đầu, nói: “Thật ra... thật ra con rất đau. Bây giờ... đau đến mức không ngủ được.”
“Vậy có muốn mẹ kể chuyện cho con nghe không?” Cố Niệm hỏi.
“Được ạ.” Cậu nhóc vội vàng gật đầu, dừng một chút, còn nói, “Mẹ ơi, có thể mở đèn ra... được không ạ? Con sợ tối.”
Lập tức, bé lại nói tiếp: “Chỉ đêm nay thôi, đêm mai là tốt rồi.”
Cố Niệm lập tức hiểu ra, nghĩ đến ánh sáng âm u ở nhà xưởng, cho dù mở đèn lên cũng không sáng sủa cho lắm. Cậu nhóc đối với chỗ tối đã sinh ra nỗi ám ảnh trong lòng, giống như Sở Chiêu Dương.