Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 687: Bọn anh đều ổn.

Giọng nói như vừa trải qua một trận bệnh nặng, vô cũng khàn.

Sở Chiêu Dương đau lòng nói: “Không sao, chúng ta không sao hết.”

“Không được nhúc nhích!” Bên tai vang lên tiếng quát lớn của một đám người.

Sở Chiêu Dương và cậu nhóc cùng lúc quay đầu nhìn sang thì thấy một đám đặc công trực tiếp xông tới bên cạnh Ngôn Sơ Vi, bao vây cô ta. Có một người trực tiếp đá một cước lên trên cổ tay của cô ta, đá văng khẩu súng lục trong tay cô ta đi. Ngay lập tức có người đến thu giữ khẩu súng. Những người còn lại lo chế ngự Ngôn Sơ Vi, lập tức kéo cô ta xuống khỏi cái đệm.

“Cậu Sở!”

“Chiêu Dương!”

Cố Lập Thành và Biên Đạo Nhân cùng nhau chạy tới, thấy Sở Chiêu Dương và Bánh Gạo Nhỏ đều không có chuyện gì, lúc này mới thở phào một hơi. Bánh Gạo Nhỏ vẫn chui ở trong lòng Sở Chiêu Dương, cho nên Cố Lập Thành hoàn không thấy được thảm trạng của cậu nhóc. Nếu không, ông nhất định sẽ lên giết chết Ngôn Sơ Vi.

Những cảnh sát còn lại lập tức đi đến, kéo Sở Chiêu Dương lên. Có một người muốn ôm cậu nhóc giúp anh, nhưng cậu nhóc vừa mới bị sợ hãi như vậy, lập tức hơi co lại trong lòng của Sở Chiêu Dương. Bây giờ cả người thằng bé toàn là vết thương, anh nói với vị cảnh sát có lòng tốt muốn giúp một tay kia: “Để tôi ôm cho, thằng bé đã bị sợ hãi.

“Bánh Gạo Nhỏ! Chiêu Dương!” Cố Niệm vội vã xuống, thấy hai người không sao, trái tim vừa nãy còn thống khổ muốn chết, vào giờ khắc này cuối cùng cũng sống lại.

Cô xông đến, lập tức ôm lấy Sở Chiêu Dương, làm cậu nhóc bị chen ở trong lòng của hai người.

“Hai người không sao... Hai người không sao... Làm em sợ muốn chết...”

“Không sao mà, anh nói rồi, anh sẽ dẫn Bánh Gạo Nhỏ cùng nhau trở về.” Sở Chiêu Dương nhẹ giọng nói.

“Sau này không được làm em sợ như vậy nữa nghe chưa?”

“Đừng khóc, không phải là anh đã mang Bánh Gạo Nhỏ về đây rồi sao!” Sở Chiêu Dương nhẹ giọng an ủi.

Cuối cùng Cố Niệm cũng ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn đầm đìa nước mắt, lườm anh một cái.

“Em không chỉ quan tâm sự an nguy của Bánh Gạo Nhỏ, mà còn cả của anh nữa!” Cố Niệm tức giận nói.

Hình ảnh hai cha con cùng biến mất ở trước mắt cô, đời này cô cũng không quên được. Lúc đó, trái tim của cô cũng muốn vỡ ra theo. Bây giờ hai người vẫn đứng ở trước mặt cô, Cố Niệm thật sự vô cùng biết ơn trời xanh.

“Anh biết rồi.” Sở Chiêu Dương nhẹ giọng nói, thừa dịp lúc cậu nhóc đang vùi đầu ở trong lòng, nhanh chóng đặt một nụ hôn xuống đuôi mắt của cô.

“Đừng khóc, đừng sợ, bọn anh đều ổn cả.”

Cố Niệm gật đầu, hít hít mũi, rồi cúi đầu nhìn cậu nhóc: “Bánh Gạo Nhỏ.”

Bây giờ cô không dám tùy tiện đến ôm cậu nhóc nữa, rất sợ không ôm cẩn thận lại làm cậu nhóc đau thêm.

“Mẹ ơi.” Cậu bé mở cái miệng khàn khàn của mình, khó nhọc lên tiếng.

Ngay cả nói chuyện cũng khó khăn như thế, nước mắt của Cố Niệm lại nhịn không được mà chảy ra, lại muốn đi tìm Ngôn Sơ Vi tính sổ. Có thể xuống tay với thằng bé nặng như vậy, cô ta quả thực không phải người nữa rồi!

Thấy Cố Niệm, cậu bé vội vàng an ủi: “Mẹ ơi, Bánh Gạo Nhỏ không đau đâu.”

“Bánh Gạo Nhỏ ngoan, trước hết không cần nói gì cả, cổ họng của con bị đau, nói sẽ càng khó chịu hơn.” Cố Niệm nói.

Cố Lập Thành nghe thấy giọng nói của cậu nhóc không bình thường, lập tức bước tới.

Cậu nhóc đang ở trong lòng ba mẹ nên thần kinh cũng thả lỏng xuống. Cậu bé muốn mẹ an tâm nên muốn nở nụ cười với mẹ. Kết quả là động phải vết sưng ở khóe miệng, lập tức đau đến mức không thể chịu được.

Cố Lập Thành vừa sợ vừa giận: “Bánh Gạo Nhỏ, là ai đánh con thành như vậy hả?”

“Ông ngoại...” Cậu nhóc nhìn thấy Cố Lập Thành, tâm tình ủy khuất lại một lần nữa dâng lên.

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo của cậu nhóc, Cố Lập Thành vô cùng đau lòng.

“Chúng ta nên đưa Bánh Gạo Nhỏ đi đến bệnh viện trước đã.” Sở Chiêu Dương nói.

“Đúng, đúng.” Cố Lập Thành liên tục gật đầu, về phần là ai lại xuống tay độc ác với một đứa bé như vậy, tạm thời không cần biết vội, sớm muộn gì cũng có thể hỏi ra.

Sở Chiêu Dương ôm cậu nhóc lên xe, cả người cậu nhóc đều đau, Cố Niệm muốn cho bé nằm ở phía sau. Nhưng cậu nhóc kiên trì vùi ở trong lòng Cố Niệm, làm chừa ra không ít chỗ ngồi. Vì vậy Cố Lập Thành và Biên Đạo Nhân cũng lập tức cùng nhau ngồi vào theo.

Trên đường, Cố Lập Thành vất vả lắm mới hỏi ra, cậu nhóc là bị Ngôn Sơ Vi đánh cho thành như vậy. Ngôn Sơ Vi dám xuống tay với thằng bé nặng như vậy, vậy thì cũng đừng trách lúc thẩm vấn cô ta, ông để cho người phía dưới cũng xuống tay nặng một chút!

Mãi đến khi cậu nhóc thật sự quá mệt mà thiếp đi, Cố Niệm mới không nhịn được mà rơi nước mắt. Thằng bé vốn được che chở cẩn thận, bây giờ lại phải chịu sự giày vò lớn như thế này!

***

Ở Thịnh Duyệt, mọi người biết Bánh Gạo Nhỏ đã được cứu ra thì đều thở phào một hơi.